Nhân Ngư Trong Truyện Ngược Buông Xuôi Thành Đoàn Sủng - Chương 33

Cập nhật lúc: 2025-12-04 11:05:58
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phù Linh quả thật mơ thấy Thích Thừa Tị. Trong mộng chính là đoạn kết trong nguyên văn của Thích Thừa Tị với tư cách đại Boss phản diện, khi kế hoạch kéo Lục Kỳ xuống khỏi ngôi hoàng đế thất bại, và Lục Kỳ giằng co đối đầu.

“Thật đáng tiếc, thể báo thù cho Tinh La.” Thích Thừa Tị ép xuống, ánh mắt sắc bén chằm chằm Lục Kỳ.

Lục Kỳ cao, thản nhiên , trong đáy mắt dường như thoáng qua một tia bi ai: “ là đáng tiếc. vẫn cảm tạ ngươi đưa Phù Linh đến đây. Không , thể phản công ngươi ?”

Thích Thừa Tị đầu sang Phù Linh đang bên cạnh, vẻ mặt đau khổ: “Ngươi ... phản bội ?!”

Sắc mặt Phù Linh trắng bệch, m.á.u rút sạch khỏi gương mặt, trông như một tờ giấy. Cậu run rẩy lắc đầu, giọng khẽ run: “Ta ... Thích Thừa Tị...”

Cậu Lục Kỳ lợi dụng. Cậu ngờ rằng, từ đầu đến cuối, Lục Kỳ từng thật sự tin tưởng .

Những cái gọi là sủng ái, cái gọi là tín nhiệm , tất cả chỉ là diễn cho Thích Thừa Tị và xem.

Mục đích là để dùng đ.á.n.h Thích Thừa Tị một đòn chí mạng.

Phù Linh đau đớn, thấy trong ánh mắt lạnh băng, tuyệt vọng của Thích Thừa Tị là sự xa lạ đến thể nhận .

Cậu còn lời nào để biện giải, chính Lục Kỳ đưa tới đây để chứng kiến kết cục .

Cậu ngẩng đầu đang cao, Lục Kỳ , đang Thích Thừa Tị, trong ánh mắt thản nhiên và nụ nơi khóe môi đều toát lên sự tàn nhẫn, đáng sợ, khác hẳn với Lục Kỳ ngày thường...

Khi Phù Linh tỉnh thì trời hừng đông. Cơn sốt cao cả đêm cũng lui, miếng dán mát lạnh trán tháo xuống đặt ở một bên.

chiếc đuôi cá của vẫn đọng bọt nước, chứng tỏ tiếp nước cho khi rời .

Người chuyện đó, chỉ thể là Lục Kỳ.

Nhớ cảnh trong mộng, thể rõ đôi mắt Lục Kỳ, cũng khi Lục Kỳ là đang tỉnh táo Mạc Tư Đặc khống chế.

Hai tháng ở chung khiến cảm nhận rằng Lục Kỳ hề giống như trong nguyên tác, tàn nhẫn, lạnh lùng vô tình như Thích Thừa Tị từng .

Ngược , Lục Kỳ thật sự ôn nhu, chu đáo, phong độ như một quý ông, mang theo khí thế đế vương khiến khác thể coi thường.

âm hiểm độc ác, chỉ là thấu hiểu sâu sắc đạo trị quốc, khiến khác cảm giác an .

Chỉ khi Mạc Tư Đặc xâm chiếm tinh thần, Lục Kỳ mới trở nên tàn nhẫn, khát máu, mang theo vẻ quỷ dị.

, phần lý trí còn sót vẫn giúp tự trói , cố gắng hết sức để thương.

Phù Linh chiếc đuôi ngập trong nước, khẽ thở một .

Đêm qua mê man suốt, Lục Kỳ chống chọi thế nào khi Mạc Tư Đặc xâm thực.

Cậu thấy lòng bất an, xem thử tình hình của Lục Kỳ. Có lẽ là do tâm lý khi lui sốt, cảm thấy tinh thần dồi dào, thấy tiếc, nên điều khiển cơ giáp bay về phía thư phòng.

Thư phòng cách phòng nhân ngư xa, cơ giáp trượt nhẹ là đến. Phù Linh dừng định ngoài cửa, định xuống thì ngẩng đầu lên, cánh cửa thư phòng đóng, bên trong hai .

Một bàn việc, đang xem thông tin hiển thị quang não, còn bên cạnh, gì đó, với tay cầm lấy ly nước trái cây tươi bàn.

Hai đó chính là Lục Kỳ và Văn Lộc. Trong nguyên văn, vai chính công thụ thường tương tác trong thư phòng, mà xuất hiện đúng lúc , thật quá phá hứng!

Phù Linh nghĩ , liền liếc mắt một cái định mở cơ giáp rời .

Có lẽ động tĩnh nơi cửa nhỏ, khiến hai trong phòng đều đầu sang.

Ánh mắt Phù Linh vô tình chạm ánh của Lục Kỳ đang đối diện cửa, chỉ thấy chậm rãi nhíu mày.

Phù Linh thầm kêu , hình như quấy rầy thời khắc ngọt ngào của vai chính công thụ.

Thế là lập tức điều khiển cơ giáp biến mất khỏi tầm mắt hai .

Cậu nhanh chóng trở phòng, định cơ giáp, leo lên giường, giả vờ như từng ngoài.

Quả nhiên, sai, ăn no dậy sớm là rước họa. Hiếm hoi hôm nay dậy sớm, kết quả là vô tình xông cốt truyện, quấy rầy vai chính.

Tốt nhất là tự phạt ngủ nướng tiếp.

Không ngờ rằng, mười phút khi tỉnh , Lục Kỳ mới rời khỏi phòng .

Lục Kỳ chăm sóc suốt một đêm. Trời sáng, quang não liền vang lên tin nhắn, là Văn Lộc đến tìm, chỉ chuyện riêng với , gặp Phù Linh, xong liền rời .

Đối phương , Lục Kỳ cũng tiện từ chối. Dù hứa, chỉ cần Văn Lộc việc cầu, đều sẽ giúp. Hắn xuống lầu ép một ly nước trái cây tươi, đặt sẵn bàn thư phòng, định xong việc thì mang cho tiểu nhân ngư.

Văn Lộc đến nhanh, quen đường lên lầu, thấy Lục Kỳ liền vui vẻ : “Lục Kỳ, buổi sáng gặp ngươi thật quá.”

Phảng phất như chuyện đó đều xóa sạch khỏi trí nhớ.

Lục Kỳ hỏi thêm điều gì theo lời Văn Lộc, mà đối phương tự nhiên tiếp tục : “Bởi vì trí nhớ của con buổi sáng là nhất, cho nên nếu thấy ngươi sáng sớm, cả ngày hôm đó đều sẽ nghĩ đến ngươi."

Lục Kỳ chỉ liếc Văn Lộc một cái khi y bước , ánh mắt liền dừng màn hình quang não, tiếp tục xử lý văn kiện từ viện nghiên cứu gửi đến.

Thấy Lục Kỳ phản ứng gì, Văn Lộc thoáng mất mát, nhưng ngay đó nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mỉm : “Từ khi trở về, ngươi chẳng mấy khi để ý đến . Trước ít nhất còn sẽ đáp vài câu. Lục Kỳ, dù chúng cũng xem như bằng hữu, ngươi đối đãi bằng hữu như ?”

Lục Kỳ ngẩng đầu, tạm dừng công việc, hỏi thẳng: “Ngươi tới tìm chuyện gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-ngu-trong-truyen-nguoc-buong-xuoi-thanh-doan-sung/chuong-33.html.]

Văn Lộc thở dài, bất đắc dĩ : “Ta tới là nhờ ngươi đừng can thiệp bộ phim của . Lần ngươi vì Phù Linh mà định động đến dự án đó, thật sự sợ... Dù đó cũng là tâm huyết của cả đoàn phim”

Lục Kỳ Văn Lộc một cái, giọng thản nhiên: “Ta hứng thú với bánh kem của khác. Chỉ cần ngươi gây phiền phức cho Phù Linh, sẽ gì cả.”

Thật , Văn Lộc vốn chẳng việc gì cần đến Lục Kỳ, chỉ đơn thuần tìm cớ để gặp .

Y cạnh Lục Kỳ, linh tinh vài câu để trông như đang bàn chuyện chính sự, cảm thấy khát nước, liền tiện tay với lấy ly nước trái cây đặt bàn.

lúc đó, ngoài cửa truyền đến một chút động tĩnh, Phù Linh điều khiển cơ giáp đến, thoáng thấy bọn họ, ngay lập tức xoay rời .

Văn Lộc còn kịp phản ứng, bên tai vang lên giọng lạnh lẽo của Lục Kỳ: “Đặt ly xuống.”

Văn Lộc ngẩn , cúi đầu ly nước trái cây trong tay, vẻ mặt mơ hồ: “Cũng chỉ là một ly nước trái cây thôi mà, khát nên uống một ngụm thì ~”

Lục Kỳ nhận ly nước, giọng bình tĩnh: “Chuyện xong thì trở về . Ta còn việc, tiễn.”

Văn Lộc chỉ trơ mắt Lục Kỳ buông công việc dở dang, cầm ly nước trái cây, về phía phòng nhân ngư.

Y mím môi, mở quang não, lặng lẽ tính thời gian.

Khi Lục Kỳ bước phòng nhân ngư, tiểu nhân ngư giường, dường như đang ngủ.

nhịp thở khẽ rối loạn khiến đối phương chỉ đang giả vờ.

Hắn đặt ly nước trái cây lên bàn, duỗi tay kiểm tra trán tiểu nhân ngư, nhiệt độ thấp hơn , chắc gì nghiêm trọng.

Giọng ôn hòa vang lên: “Bệnh còn khỏi, chạy lung tung?"

Phù Linh thấy màn giả vờ vạch trần, đành mở mắt, nhỏ giọng : “Sao ngươi đến nhanh như ?”

Vì chăm sóc mà bỏ Bạch Nguyệt Quang, đúng là nghiệp chướng nặng nề, Bạch Nguyệt Quang chắc chắn sẽ ghi thêm một nét oán trong sổ nhỏ.

Lục Kỳ đưa ly nước cho , : “Ngươi vẫn đang bệnh, đột nhiên ngã bệnh thế ? Là vì ?”

Phù Linh lắc đầu. Cậu cũng rõ, thể là do cơn ác mộng dọa cho sợ, thêm tinh thần lực hao tổn quá nhiều nên mới .

Cậu uống nước : “Ta ... ngươi bồi Văn Lộc , tìm ngươi chắc chắn là việc.”

Dù gì cũng là tuyến tình cảm của vai chính, nên chen đổ.

Ánh mắt Lục Kỳ khẽ động, chăm chú, giọng nghiêm túc: “Hắn tìm đúng là chuyện, nhưng công việc xong . Ngoài , giữa còn chuyện gì khác.”

Tựa như đang cố ý giải thích điều gì đó.

Phù Linh chớp chớp mắt, nữa.

Có lẽ còn đang giận dỗi, thật đáng thương cho một tiểu pháo hôi như .

Lục Kỳ trong lòng tiểu nhân ngư đang nghĩ gì, chờ uống xong nước mới hỏi: “Tiểu nhân ngư, hôm nay ăn gì?”

Phù Linh nghĩ một chút : “Cháo thịt nạc trứng bắc thảo , kịp ăn mấy miếng.”

Lục Kỳ mỉm , đáp: “Được, chờ một lát, đừng chạy lung tung nữa.”

Phù Linh gật đầu.

Có lẽ Lục Kỳ cũng ngờ rằng, khi xuống lầu, Văn Lộc, lẽ rời , rời , mà ngược bước phòng của Phù Linh.

Phù Linh tưởng Lục Kỳ , ngẩng đầu định lên tiếng, nhưng ánh mắt chạm Bạch Nguyệt Quang nơi cửa.

Ánh mắt đối phương đầy ác ý, y bước phòng, tiện tay đóng cửa : “Lục Kỳ vì mà còn chẳng xử lý công vụ, thế nhưng vẫn nhớ đến ngươi, quả nhiên là một tiểu nhân ngư quan tâm đặc biệt.”

“Bất quá, khuyên ngươi nhất nên ít quấy rầy . Nếu việc gì thì mau trở về biển . Cảm tình giữa loại như ngươi thể chen .”

“Ta và Lục Kỳ quen từ nhỏ, đừng tưởng rằng rời một năm là ngươi thể chiếm chỗ. Ngươi còn chẳng hiểu gì về cả. Ngươi từng qua tầng -1 của hoàng cung ?”

“Chưa chứ gì, nơi đó chính là Lục Kỳ...”

Văn Lộc còn hết, Phù Linh chậm rãi cắt lời: “Đi qua .”

Cậu vốn định cãi , nhưng khi đối phương nhắc đến tầng -1, nơi bể bơi , chợt nhớ tới lời Ninh Nguyên từng kể rằng Lục Kỳ thuở nhỏ thích biển lướt sóng, từng ngã xuống nước và một nhân ngư cứu. từ đó về , bao giờ biển nữa. Vì ?

Văn Lộc sững , tin nổi mà : “Ngươi... qua ?!”

Lục Kỳ vốn cho ai bước tầng -1, ngay cả y cũng chỉ vì ân cứu mạng mới từng xuống đó.

Văn Lộc giấu vẻ kinh ngạc, hừ nhẹ: “Nếu ngươi qua, chắc cũng thấy vườn hoa của . Đó là nơi Lục Kỳ riêng tặng cho . Không ngờ còn cho ngươi xem.”

Phù Linh quan tâm đến lời y, chỉ hỏi: “Vì Lục Kỳ chỉ bơi ở đó, mà biển lướt sóng nữa?”

Văn Lộc im lặng hai giây, đó bật : “Ngươi ? Ta còn tưởng coi trọng ngươi lắm, hóa đến chuyện tầng -1 cũng với ngươi. Ta xem... tầng -1 đó chắc dẫn ngươi , mà là ngươi lén đúng ?”

Phù Linh cụp mắt, trong lòng thầm nghĩ, đúng là như lời y , quả thật lén .

Thấy lộ vẻ chột , Văn Lộc lập tức nhân cơ hội tiếp: “Thì là ngươi mặt dày bám lấy Lục Kỳ. Hắn chỉ vì trách nhiệm giám hộ nên ném ngươi ngoài thôi.”

Loading...