"Đây là quái vật gì ?"  thầm hối hận vì  đây  chịu học hành chăm chỉ.
"Ta   quái vật,  chính là Ngũ Thông Đại Thần của núi Độc Giác."
"Ồ, ồ, ồ. Ông đây thật  phúc,   thể cưới  một nàng dâu xinh  thế ." Khuôn mặt tươi  cất lời.
"Phụ nữ  đều là kẻ ,   cứ g.i.ế.c quách  là xong." Khuôn mặt giận dữ chen ngang.
"Nhìn dáng vẻ , rõ ràng là  thích chúng  chút nào. Cũng đúng thôi, chúng   xí thế , ai mà thích cho ?" Khuôn mặt đau buồn  tiếp tục thút thít .
Còn khuôn mặt ngu ngơ  vẫn cứ  ngờ nghệch.
"   ngài là ai, nhưng  còn  việc gấp  , ngài thả   thì  hơn"
"Vậy nếu   thả thì ?"
 đưa tay chạm  sợi lông cứu mạng ở  gáy.
Ban đầu định để dành nó cho con quỷ sống .
Xem   dùng sớm hơn dự tính.
" cảnh cáo ngài,     sợi lông cứu mạng mà sư phụ để . Một khi  rút nó ,  chuyện sẽ  dễ giải quyết ."
"Ồ,  ngươi mau rút  ."
"Xem   còn cách nào khác."
 mạnh tay rút sợi lông: "Sư phụ, cứu đồ nhi một mạng!"
Mà lúc đó   hề  , cách đó ngàn dặm,  núi Thanh Thành, sư phụ  đang uống  cùng sư thúc. 
“Muội cứ thế để đồ  của  xuống núi,  thấy lo ? “
“Ài,   ,  khi nó xuống,   cho nó hai món đồ bảo mệnh. Một trong  đó là sợi lông cứu mạng, thứ mà năm đó sư phụ để . Chỉ cần nhổ nó ,  thể mời linh hồn của sư phụ từ cõi tiên trở về . Lúc đó, yêu ma quỷ quái cũng chẳng là gì cả. Nhắc đến mới thấy nhớ  quá.”
Sư phụ    đưa tay sờ   gáy, sắc mặt lập tức  đổi.
"Toang , toang thật ."
"Sao thế?"
"Muội đưa nhầm , thứ đưa cho con bé   sợi lông cứu mạng, mà là tóc của ."
Tất nhiên, lúc đó   hề  .
Thậm chí còn dồn hết sức rút sợi lông,  ném thẳng về phía con quái vật khổng lồ .
"Thiên linh linh, địa linh linh, tổ sư gia mau hiển linh, yêu quái mau chịu chết!"
Sợi lông trong  trung lơ lửng, chập chờn một lúc  nhẹ nhàng rơi xuống đất, chẳng tạo nên bất kỳ chấn động nào.
Không hề  cảnh tượng sấm sét vang trời,  ai  triệu hồi như trong tưởng tượng.
"Sao    tác dụng?"
"Chắc  cần thêm chút thời gian mới phát huy hiệu quả,  chúng  đợi thêm chút nữa?"
"Ờ, cũng ."
Một lát ...
Vẫn   gì xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhan-quy-dao/chuong-12.html.]
Bầu  khí trở nên vô cùng ngượng ngập.
"Hahaha, con nhóc  thật thú vị. Ta thích những đứa hài hước như ngươi."
Bây giờ  chỉ   trừ: "Cái đó... đại nhân , ngài vui là  . Giờ ngài cũng  vui thế , chi bằng thả   nhé?"
"Không . Khó lắm mới gặp  một  thú vị như ngươi, ở  sinh cho  một thằng cu mập mạp  hẵng ."
Xong , sư phụ ơi,    hại đồ nhi thế ?
"Không,   , cái  ..."
Dường như  thêm gì cũng vô ích.
Thở dài một tiếng,  và sư thúc quả thật là cùng một dòng dõi, đúng là cả đời chỉ đánh những trận đỉnh cao.
Lần đầu xuống núi, đụng  một con hoạt quỷ  thành tiên.
Lần thứ hai, gặp ngay một quái vật  thành thần.
Những kẻ dám tự xưng là thần đều  khả năng thông thiên triệt địa,  mà   xui xẻo chạm trán.
"Con bé  nên ăn thế nào đây? Da thịt mịn màng thế ,  cứ ăn sống luôn nhỉ?"
"Ta thấy nên thái lát , chấm xì dầu mà ăn thì ngon hơn."
" là sành ăn thật đấy."
Khi  định nhắm mắt chờ chết, đột nhiên  thấy một giọng  lạ:
"Tất cả câm miệng, đừng  nữa."
Mở mắt  , khuôn mặt thứ năm của Ngũ Thông Thần  tỉnh . 
Hắn nhặt sợi tóc  đất lên, đưa lên ngửi.
"Quả nhiên là  đó. Nhóc con, ngươi tên là gì?"
"Triệu Dạ Thanh."
"Ngươi theo họ sư phụ ?"
"Phải."
"Sư phụ ngươi   tên là Triệu Không Minh ?"
", đó chính là pháp danh của sư phụ."
"Đạo thành ở núi Thanh Thành ?"
"Chuyện  mà ngài cũng  ?"
Tình thế dường như  chút chuyển biến.
"Sư phụ ngươi  đạo lữ ? Có con cái ?"
"Sư phụ đến nay  từng kết hôn, dĩ nhiên là   đạo lữ, cũng chẳng  con cái."
"Thật  ngờ, nhân quả năm xưa giờ  ứng lên ngươi."
"Tiền bối, ngài quen  sư phụ  ?"
"Năm xưa từng  một đoạn nhân duyên với bà . Nếu khi đó  xảy  chuyện , giờ gặp ,  lẽ ngươi cũng  gọi một tiếng sư công ."
Hả?