Ta nhớ đến quyển sổ  thể giúp Bạch thế thúc minh oan vẫn còn trong tay , liền thăm dò hỏi hắn: "Đại nhân    thương,   là sẽ ở  Kiến Châu tĩnh dưỡng vài ngày?"
hắn đoán    hỏi gì, trực tiếp : "Kỳ nghỉ sắp đến,  ngày  sẽ khởi hành về Trung đô."
Ta gật đầu, cúi đầu   nữa.
Lúc    thời điểm  nhất để nhắc đến quyển sổ.
Xe ngựa dừng , Bạch quản gia nhắc nhở   về đến nhà.
Trước khi xuống xe,  chắp tay với Bạch Tông Lân: "Xin đại nhân bảo trọng."
Hắn  , dường như  điều  , cuối cùng gật đầu: "Muội cũng bảo trọng."
Cha nghỉ ngơi một đêm, cuối cùng cũng khôi phục  chút tinh thần sức lực, liền gọi  qua  chuyện.
"Con nghĩ gì về đứa trẻ nhà họ Bạch?" Cha dựa  giường, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn sắc bén.
Đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng,  đối diện với ánh mắt dò xét của cha: "Con chỉ  đưa sổ sách cho  , từ nay về   ai nợ ai."
"Chỉ sợ nhà họ Từ chúng  nợ nó nhiều hơn." Cha đưa mắt   ngoài cửa sổ, : "Cha buôn bán nhiều năm, tin tưởng sâu sắc  đạo lý  mất. Đứa trẻ đó liều  cứu con, e rằng   vì quyển sổ. Hiện giờ nó  ở địa vị cao,  còn như xưa nữa. Nếu  nó vì quyển sổ, chỉ cần sai  truyền lệnh xuống là , cần gì  đích  đến cứu cha?"
Cho dù hắn còn chút tình xưa thì  ?
Chứng kiến sự si mê của Trần tiểu thư, sự sùng bái của Thẩm đại tiểu thư, còn  vô  những nữ nhân khác  thể say mê hắn,    sống trong vũng lầy đau khổ và méo mó vì ghen tị,  thể thoát , đánh mất bản , coi hắn là trung tâm của thế giới.
Chẳng lẽ còn   trở thành tù nhân  sức hút của hào quang nam chính, cam tâm tình nguyện trở thành một trong  họ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhap-vai/chuong-13.html.]
Được sống  một  nữa, mục tiêu của  là sống  giá trị của riêng , chứ   ôm lấy kết cục của nữ phụ, khuất phục   phận.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Cảm giác khác lạ trong lòng dần dần nguội lạnh,  đáp: "Cha, con vẫn   đổi suy nghĩ, vẫn   nên sự nghiệp."
"Nói với con những điều , là để con suy nghĩ cho thấu đáo." Cha  đầu   , mỉm : "Con quyết định  con đường nào, cha sẽ mở đường đó."
Khóe mắt  đỏ lên, bái lạy thật sâu: "Cha nghỉ ngơi cho khỏe, con  ngoài  việc, lát nữa sẽ   vấn an."
Chín năm , để   chứng cứ quan trọng nhất trong vụ án tham ô ngân khố năm đó,   phái  theo dõi suốt dọc đường, chi tiêu ngàn vàng, từ tay thuộc hạ của Lỗ Duy Ung cứu  nhân chứng suýt  bịt miệng. Ta an bài cho gia quyến của ông , để ông   việc  trướng , cuối cùng cũng   sự tin tưởng của ông  và nhờ đó   quyển sổ ngân khố thật sự.
Chính là để khi bất đắc dĩ, dùng nó để đổi lấy tính mạng cả nhà với Bạch Tông Lân.
Nếu hắn    truy cứu chuyện từ hôn của nhà họ Từ nữa,  sẽ dâng lên sổ sách và nhân chứng để báo đáp ân cứu cha, coi như kết thúc.
Khi  gặp  Bạch Tông Lân, vẫn là trong thư phòng.
Hắn mặc một bộ thường phục trắng tinh, mái tóc đen dài  búi một nửa, dùng một chiếc trâm ngọc trắng cài nhẹ lên búi tóc.
Thắt lưng buộc dải lụa xanh ngọc, vẫn đeo chiếc túi thơm thêu chỉ vàng đính ngọc trai xanh ngọc,   là do   nào .
Ta và hắn thi lễ xong, đưa danh sách quà tặng cho Bạch quản gia: "Vết thương của đại nhân  đỡ hơn ?"
Hắn khẽ mỉm : "Mời , đa tạ  quan tâm, vài ngày nữa sẽ khỏi."
Ta  thẳng  vấn đề chính: "Lần  đến bái kiến, một là để thăm hỏi vết thương của đại nhân, cha cảm kích ân cứu mạng của đại nhân,  tiện  , đặc biệt sai  mang chút quà mọn bày tỏ lòng thành. Hai là để cáo biệt đại nhân, nhà họ Từ chúng   bao lâu nữa sẽ rời khỏi Kiến Châu. Cha luôn canh cánh trong lòng chuyện minh oan cho thế bá,  tìm  vật chứng và nhân chứng năm đó,  khi  sẽ giao hết cho đại nhân."
Sắc mặt hắn  chút xao động: "Không  Từ tiểu thư sẽ  nơi nào?"
Dù  che giấu hành tung, cũng  thể giấu  quá lâu,  thành thật : "Đi đến Thông Châu."