Tần Vương   ca ca  và Kiến Vi  đoạn tình cảm như , bèn bóp méo sự thật, cố ý dụ dỗ ca ca  lợi dụng báo thù cho Kiến Vi, tiện đà  việc cho  .
 
"Cho nên... ngươi đang lợi dụng ."
 
Có lẽ từ lúc bắt đầu,   lợi dụng .
 
Ân Thương Quận  biện giải, lúc    càng hy vọng  biện giải một chút.
 
Hắn rũ mắt, trầm giọng: "Chuyện   xin  nàng..."
 
Ngẩng đầu lên hai mắt đỏ ngầu,  chút do dự ngắt lời : "Ngươi đoán trúng ca ca  sẽ   hại !"
 
Người  từng quấn quýt lấy ,  ngừng thì thầm bên tai  yêu .
 
Hắn khàn giọng, dùng sức căng chặt quai hàm.
 
"Nàng  gì,  đều cho nàng. Nàng    về cung với ,  cũng sẽ thả nàng..."
 
Ta  lạnh trong lòng, n.g.ự.c như  ai dùng d-a-o cắt thành từng mảnh.
 
Giận dữ trong lòng  thể kiềm chế ,    từ   sức lực để gạt tay Ân Thương Quận đang định nắm lấy .
 
Nhớ  bộ dáng lúc  nhận  phong thư của , chính là thiên đại chê .
 
Quả nhiên kỳ lạ,  bao nhiêu    khỏi cung,  đều  đồng ý.
 
Phá lệ cho   khỏi cung, còn đích  hộ tống , nhưng  cố ý đặt thuốc mê trong xe ngựa, khiến  ngất xỉu mang về nhà tranh, để cho ca ca  vẫn luôn âm thầm tìm kiếm cơ hội hành động, lầm tưởng  cơ hội thừa nước đục thả câu.
 
Phái  đưa thư cho , chính là  đoán trúng ca ca sẽ theo dõi .
 
Lợi dụng , một lưới bắt ca ca .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-duoc-hoang-thuong-trong-rung/chuong-20.html.]
 
Thì  là thế.
 
Nâng tay gạt tay của Ân Thương Quận còn  đưa lên.
 
Sau khi t.h.i t.h.ể của ca ca  đưa về nhà, cả gia đình rơi  đau buồn.
 
A Tẩu  chịu nổi, một lúc  nảy sinh ý định tự tử cùng ca ca .
 
"Thực ,  vẫn luôn ,  trong lòng tướng công vẫn luôn   là ."
 
A Tẩu  đỏ mắt,   bài vị của ca ca  khổ một tiếng.
 
Giọng  vô cùng nhỏ bé, xung quanh chỉ   và nàng.
 
Ta dừng  động tác đốt tiền giấy, đầu ngón tay  run rẩy, tiền giấy  nghiêng  ngoài chậu than  rơi xuống.
 
Nàng tiếp tục :
 
"Dù  đối xử  với , nhưng  luôn cảm thấy giữa chúng   gì đó xa cách. Cho đến một   say rượu, miệng lẩm bẩm tên của nữ nhân khác."
 
Nói đến cuối cùng, tâm trạng sụp đổ, một lúc thì nghẹn ngào.
 
Trong mắt trống rỗng vô hồn, biểu tình  vẻ uể oải, như thể giây phút tiếp theo sẽ  gió thổi ngã.
 
Nàng bỗng dưng  đầu  về phía :
 
"Ngươi  ? Chính là lúc đó mang thai Ngọc Nhi ... Hắn  đây  bao giờ chạm  ."
 
Câu cuối cùng, nàng hét lên vài câu, che mặt   thành tiếng.
 
Lòng  hụt hẫng, chìm đắm trong nỗi đau buồn ca ca qua đời, mãi  thể thoát .