Hắn lừa     mất trí nhớ, để báo đáp ơn cứu mạng của , sẵn lòng ở bên cạnh .
 
Gánh nước, chặt củi…  bộ  đều nhận hết,  đúng  sai,  hề oán thán.
 
Nhìn   việc chăm chỉ như thế, trong lòng  khỏi cảm thấy lúc   cứu  là đúng đắn.
 
Sau   nghĩ nhiều, ánh mắt    càng lúc càng kỳ quái, ngay cả Oanh Ca cũng .
 
Hắn đối với chuyện của  khác đều  để tâm,    chuyện với ,  thờ ơ.
 
Nếu  đến chuyện của ,   quan tâm hết thảy.
 
Tìm hiểu món ăn, bánh ngọt mà  thích.
 
Từ đó,  bàn của   thiếu nhất chính là món ăn  yêu thích, cùng với các loại bánh ngọt mới mẻ, đủ kiểu dáng, hương vị đều là những món   từng ăn qua,   là do  tự  xuống bếp .
 
Ta chỉ thuận miệng khen vài câu,  thế nhưng : "Nếu tiểu thư thích ăn,  sẽ ngày ngày  một ít cho tiểu thư ăn."
 
Ta  thấy  chút lạ, nhưng    gì.
 
Một , ca ca Vệ Thanh cùng lớn lên với  lo lắng cho  nên đến thăm ,   bắt gặp.
 
Vệ Thanh đỡ   sân, đối mặt với A Tống,  ôm một đống củi khô trong lòng ngực.
 
Ánh mắt gắt gao  chằm chằm  bàn tay đang nắm lấy cánh tay , mặt  biểu cảm  qua giữa chúng .
 
"Tránh ,    qua.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-duoc-hoang-thuong-trong-rung/chuong-3.html.]
Nói , bàn tay đang nắm lấy cánh tay    thô bạo tách .
 
Biểu tình Vệ Thanh  chút mờ mịt,  vội kéo  đến đình  xuống.
 
Vừa  xuống, Vệ Thanh một phen nắm lấy tay , hào hứng : "A Ninh,  bằng  theo  về quê ở Cô Tô, nhà   a tỷ, từ nhỏ  quen  nên  thể chăm sóc. Ở nơi thâm sơn cùng cốc ,  chuyện gì cũng  dễ chăm sóc."
 
Trong lòng   chút d-a-o động, dù  ở nơi thâm sơn cùng cốc   việc đều bất tiện.
 
Chưa kịp mở miệng, một giọng  lạnh lùng truyền đến.
 
"Đi theo ngươi thì ngươi sẽ chăm sóc  hơn ?"
 
Nói , chỉ thấy A Tống cầm rìu lên, bổ đôi khúc gỗ, còn  quên liếc mắt một cái về phía Vệ Thanh.
 
Xem đến mức hãi hùng khiếp vía.
 
May mà Vệ Thanh dễ tính, nếu là đổi thành đại ca  nóng nảy, nhất định sẽ kéo  đến doanh trại để trải nghiệm một phen.
 
"Thị vệ của  nghĩ   , Thanh ca đừng để ý nhé."
 
Nói ,  đẩy chiếc bánh ngọt hình hoa mai đưa đến  mặt .
 
"Nếm thử , món  ngon lắm.”
 
Còn  đợi Vệ Thanh ăn xong, khó khăn lắm mới đến bên miệng,   A Tống một tay cướp lấy.
 
"Ăn sẽ ch-ếc , đừng ăn."
 
Nói xong còn  quên lấy  một chồng bánh ngọt  mặt.