Trình Hoan mặc chiếc áo lông rộng thùng thình đó, mà cô vẫn thấy lạnh rùng cả , cô rụt cổ , bởi vì đôi giày cô dày, những ngón chân ngăn ngắn đều đóng băng đến mức mất cảm giác , thế nên cô ngưỡng mộ cái vị sợ lạnh ở bên cạnh.
Giang Minh Viễn ôm Tinh Tinh một bên, mặc bộ âu phục thể quan thuộc hơn, bên trong áo tây trang cũng chỉ một lớp áo sơ mi phong phanh, khiến cho khác cũng thấy nổi cả da gà, mà vẫn thẳng , bước vững vàng, trông hề gì khác thường.
Đi qua cầu nối trong sân bay, khí lạnh cắt da cắt thịt chắn bên ngoài, khiến cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Giang Minh Viễn đặt Tinh Tinh xuống, với cô: " lấy hành lý.
" cũng cùng " Trình Hoan nghĩ tới hai chiếc va li to đùng của , cũng ngại đây đợi.
Nói cũng chút hổ, vốn dĩ cô tưởng tính chu đáo, cái gì cũng mang đủ, ví dụ như ga giường dép lê gì đó, sợ đồ dùng ở khách sạn sạch sẽ, kết quả tất cả những đồ dùng cá nhân ở chỗ của đều là đồ mới, chất lượng còn hơn đồ mà cô mang theo, thế là những thứ đều hề dùng đến, mang theo chiếm gian.
"Không cần , là , cô ở đây trông Tinh Tinh ." Giang Minh Viễn thấy cô đầu bù tóc rối, rụt cả cổ , dáng vẻ như con chim cút , thật đưa tay vuốt một chút, điều ý nghĩ cuối cùng vẫn kìm xuống, khóe miệng nhếch lên, nét mặt dịu dàng: "Chút đồ đó vẫn xách ."
Nói liền bước .
Hai Tinh Tinh và Trình Hoan đều gì, khí lạnh của thành phố C đánh phủ đầu, cả nhóc đều héo cả , lúc đầu mặc áo khoác dày bây giờ ngoan ngoãn mặc , học theo động tác trong phim truyền hình ti vi, lẩm bẩm tên những món ăn tối nay, mấy bữa nay ăn cơm ngoài, nhóc vô cùng nhớ tay nghề của .
"Con thật ham ăn, con ăn hết , chúng ăn gà nướng hạt dẻ nhé?" Trình Hoan từ chối yêu cầu, gợi ý món khác.
Tình Tinh nghĩ ngợi một chút, thấy ăn gà cũng tồi, thế là miễn cưỡng gật đầu: "Con vẫn ăn tôm!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ki-nuoi-con-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-146.html.]
"Mấy ngay nay ăn nhiều thế vẫn đủ ?" Trình Hoan khổ sở đưa tay , xoa gương mặt nhỏ nhắn lạnh buốt của , lúc lấy cả tay còn đưa lên che cho , miệng liền thỏa hiệp: "Vậy thì ăn tôm" Lúc hai con họ đang bàn xem món canh cuối cùng ăn gì, một tiếng đàn ông kinh ngạc vang lên bên cạnh: "Ồ, thật trùng hợp, gặp ."
Nguyệt
Đây là lúc chụp ảnh.
" là Diêu Đàm đây, cô còn nhớ ?" Anh tự giới thiệu, thái độ nhiệt tình: "Mọi cũng mới xuống máy ?"
Trình Hoan dậy, gật đầu với .
"Vậy chúng cũng duyên thật đấy." Nét mặt tỏ vẻ quen thuộc với nơi : " cũng sống ở thành phố C, cô đang đợi ai đó ? Có cùng xe với , xe cùng còn hai chỗ .
"Không cần ."
"Đừng ngại chứ, cô giúp đỡ như , đưa cô về một chuyến cũng chẳng đáng gì" Câu từ chối của cô cho rằng chỉ là lời khách sáo, còn định gì đó, Tinh Tinh ngắt quãng.
Cậu nhóc đang chuyện bữa tối nên đói, khác xen vốn dĩ hề vui, bây giờ ông chú còn định mang !
Cậu chút ý thức nguy cơ, Khôn Khôn ở lớp bạn theo ông chú khác, đó liền mất , Tinh Tinh trở thành đứa trẻ , thế nên lúc , bèn dũng cảm .
"Chúng cháu về cùng ba!" Bạn nhỏ Tinh Tinh ưỡn n.g.ự.c ngẩng cao đầu, giống như con gà trống nhỏ chuẩn chiến đấu, 'hừ một tiếng: "Không với chú "