Cô ngước mắt cắt ngang lời ông  luyên thuyên, “Bố, hai mươi năm   chẳng  vẫn luôn  như  ?”
Bố Du Ngư ngây , dùng đũa gõ nhẹ  bát, nghiêm giọng : “Thế thì  thể giống   ? Số tiền Tần Thư kiếm  thì  gì đủ? Hơn nữa, đàn ông lo việc bên ngoài, phụ nữ lo việc bên trong là lẽ đương nhiên, con   kết hôn  cũng  thôi.”
Nói xong ông  liền hối hận. Con gái  hơn một năm  về, ngày đầu tiên về nhà  nên quá nghiêm khắc với nó như .
Ông  dịu giọng , “Thôi thôi,   mấy chuyện  nữa. Con   uống chút rượu ? Bố nhớ con từ nhỏ   uống , hồi đó bố dẫn con  ăn tiệc  mặt mũi lắm, ai cũng  bố sinh  một Thần rượu!”
Vừa   bắt đầu hứng khởi trở .
Chuyện  Du Ngư cũng nhớ. Tửu lượng của cô   do luyện tập mà , là bẩm sinh.
Từ nhỏ, thành tích học tập của cô luôn ở mức khá,  quá xuất sắc cũng chẳng đội sổ. Bố  cô   ý thức bồi dưỡng năng khiếu đặc biệt nào cho con, nên cô cũng chẳng  sở trường gì. Cô thuộc tuýp  đến cả khi  hỏi thích màu gì cũng sẽ ấp úng, cực kỳ   cá tính.
Trong một thời gian dài, cô luôn cảm thấy  là  bình thường nhất  thế giới, cho đến khi cô học lớp 8 vô tình phát hiện   thể uống ba ly rượu trắng mà mặt  đổi sắc. Từ đó, cô mới  sở trường đầu tiên trong đời: siêu cấp uống rượu!
Cô còn  sở trường thứ hai, đó là vận may đặc biệt . Kỳ thi đại học, cô  thi vượt sức và đủ điểm  một trường y. Thời điểm  kết quả, bố  cô  chuẩn   chờ giấy báo trúng tuyển,  đó sẽ tổ chức tiệc chiêu đãi để nở mày nở mặt với họ hàng bạn bè.
Kết quả, cô  tự ý đổi nguyện vọng thi đại học, phá tan hy vọng của bố   cô học y. Cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt giận dữ của họ, đương nhiên buổi tiệc cũng  còn.
Ký ức ùa về, cô khẽ : “Bố, lát nữa con còn  mang cơm cho , nên con  uống .”
Xách hộp cơm giữ nhiệt   hành lang bệnh viện, cô nghĩ về  cuối cùng gặp ,   vui vẻ, là trong một trận cãi vã mà cô rời , đến nỗi Tết năm ngoái cũng  về nhà.
Bàn tay nắm c.h.ặ.t t.a.y nắm cửa dần siết , rõ ràng là  gặp  , nhưng  hiểu  cô  cảm thấy căng thẳng.
Cô hít một  thật sâu  đẩy cửa bước .
Phòng bệnh là phòng ba , hai bên   bệnh nhân,  ở giữa chân trái bó một lớp thạch cao dày cộp,  treo lơ lửng bằng một sợi vải trắng.
Cô kéo một chiếc ghế nhỏ,  xuống cạnh Tần Thư.
Tần Thư  cô  xong tất cả: “Con ăn cơm ?”
Cô  ngờ câu đầu tiên  là thế , hàng lông mày khẽ động: “Con ăn  ạ, trưa nay bố nấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-cua-nu-streamer-xinh-dep-quyen-ru/chuong-102.html.]
Cô dựng bàn nhỏ cho Tần Thư, điều chỉnh góc giường, bày thức ăn lên.
Du Ngư  vẻ  trầm lặng, nhưng Tần Thư dường như  cảm nhận  điều đó: “Tết năm ngoái  về nhà, ở ngoài   ?”
“Cũng  ạ, con .”
Tần Thư cầm đũa lên bắt đầu ăn trưa: “Công việc  thuận lợi ?”
Du Ngư khựng , giấu chuyện  nghỉ việc, chỉ : “Thuận lợi ạ.”
Bà khẽ : “Thuận lợi thì con    phản ứng . Sớm bảo con học y thì bây giờ còn  những vấn đề  ? Cứ  mấy cái công việc vô dụng.”
Bàn tay đặt  đùi từ từ co : “Dù  vô dụng thì tháng nào con cũng  thiếu tiền đưa về nhà, bác sĩ  nhiều lương đến mức  thể đưa cho  nhiều tiền như  ?”
Để chứng minh lựa chọn của  là đúng, cô  đưa cho họ nhiều tiền hơn những  cùng tuổi, chẳng lẽ điều   thể chứng minh năng lực của cô ?
Tần Thư  cô  cho nghẹn họng,  mặt ẩn hiện sự tức giận: “Con gái của một  bạn cùng lớp  bây giờ đang  bác sĩ ở đây, công việc nhàn hạ  thể diện. Nếu con  lời, bây giờ con cũng  thể sống một cuộc sống như .”
“Nếu con  bác sĩ, tháng nào con cũng  cần đưa tiền cho chúng , chúng  còn bù thêm tiền cho con  chứ, chỉ trách con đầu óc  tỉnh táo!”
Lời bà    khoe khoang. Ở thành phố nhỏ,  việc trong bệnh viện rõ ràng là một công việc cực kỳ thể diện, một   bác sĩ cả nhà đều nở mày nở mặt.
Đối với việc cô  bác sĩ, Tần Thư  dốc hết tất cả những gì  thể cho , từ việc đăng ký lớp luyện thi đại học, cho đến dạy kèm một kèm một, thậm chí  lên kế hoạch  cùng cô học đại học, chỉ là  từng hỏi ý kiến của Du Ngư.
Vì , việc Du Ngư tự ý đổi nguyện vọng  gây  một cú sốc lớn cho bà, đến nỗi những năm qua bà luôn  ngừng dùng lời lẽ kiểu như cô   bác sĩ  để đ.â.m chọc cô.
Những cuộc  chuyện như  là vô tận, cô  kiểm chứng   một . Du Ngư im lặng  đáp lời, chỉ : “Mẹ ăn cơm  ạ.”
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Tần Thư cũng nhận    chút kích động, cũng   thêm gì.
Chỉ nhẹ nhàng mở miệng: “Một  bạn cũ của   một đứa con trai,  nghiệp 211. Con  thời gian thì  gặp   một .”
Bà  liếc  cô: “Nhuộm  tóc đen , trắng toát thế   thể thống gì.”
Du Ngư mím môi: “Người thì con  gặp, tóc con cũng  nhuộm.”
Tần Thư: “Tóc thì thôi , nhưng con cũng  còn nhỏ nữa, hai mươi lăm . Người  xứng với con dư sức, công chức, bát cơm vàng, kiểu gì con cũng   gặp một .”