Nếu đoán  lầm, đây hẳn là Dì Diệp mà Hà Dung nhắc đến, Du Ngư  khỏi dừng bước chờ Hà Dung.
Hà Dung vẫn đang suy nghĩ tại  cô đột nhiên dừng ,  chút phòng  mà va  ánh mắt tươi  của Dì Diệp.
Anh lùi  một bước, má  ửng hồng, ho khan một tiếng  tự nhiên,     Dì Diệp    bao nhiêu.
Du Ngư cũng  chút lúng túng, trong lời kể của Hà Dung, Dì Diệp  phục vụ gia đình họ  lâu, coi như nửa  , mà cô thì luôn   kinh nghiệm khi gặp  lớn tuổi.
“Dì Diệp, cháu đưa một  bạn đến chơi.”
Những đoạn hội thoại tiếp theo Du Ngư  thể hiểu , họ đều dùng tiếng địa phương của thành phố H để  chuyện, thỉnh thoảng cô mới  hiểu  vài từ gần giống tiếng phổ thông.
Ví dụ như những từ “ ngoại tỉnh”, “bạn gái”...
Cô tò mò  Hà Dung,   bọn họ đang  gì, Hà Dung chỉ .
Thấy nụ  của Dì Diệp càng sâu, ánh mắt càng tràn đầy sự yêu thương.
“Tiếng phổ thông của   , Tiểu Ngư  uống  ,” bà đưa tay , “Trưa nay  ăn gì?”
Bà dùng tiếng phổ thông  mấy thuần thục để mời.
Dì Diệp khi còn trẻ    học, những gia đình như họ thì sẽ   học hành,   thời xưa luôn mong  phục vụ chủ nhà thật , chỉ cần chủ nhà hài lòng thì  thể  việc cả đời,  cần lo lắng chuyện ăn ở,  còn  tiền tích lũy,    thể để con cháu mua đất.
Bà là thế hệ   cuối cùng như ,  khi bà nội Hà Dung qua đời, bà vẫn luôn sống ở Từ Trang, tiện thể chăm sóc Từ Trang, thời hiện đại     còn thịnh hành chế độ thuê mướn  nữa.
Du Ngư  hiểu cũng  dám gọi món,  theo hướng bà chỉ dẫn, “Cháu cảm ơn Dì Diệp.”
Hà Dung  tự nhiên gọi món, “Mì thịt cua, há cảo thịt cua, canh rau má, chả cá thủy tinh, chả thịt trân châu,”  nghĩ nghĩ, “Thêm một phần hạt dẻ hoa quế và bánh thủy tinh.”
“Được,  sẽ bảo bên đó .” Dì Diệp hiền từ .
Tòa nhà chính chỉ  một tầng, tường ngoài phủ một lớp gạch men màu xanh nhạt  cũ, sàn nhà lát gạch hoa; mỗi cánh cửa ở lối  đều  hai lớp, lớp ngoài là kiểu lá sách màu nâu đỏ, lớp trong là điêu khắc gỗ bạch quả và lưu ly màu sắc.
Bên trong nhà   quá nhiều đồ dùng hiện đại, chỉ  một bộ sofa da, một bàn , và vài bộ tủ gỗ, cùng một vài chiếc đèn treo.
Ồ, các bạn nhỏ ơi, nếu thấy Thư viện 52shuku , hãy nhớ lưu địa chỉ trang web https://www.52shuku.net/yanqing/18b/bjZd8.html hoặc giới thiệu cho bạn bè nhé~ Làm ơn đó (>.<) Cổng dịch chuyển: Bảng xếp hạng | Hướng dẫn tìm sách | Giải trí, tiểu thuyết ngọt sủng
--- Hằng ngày của Nữ Streamer Quyến Rũ Mị HoặcHơi Mộc Mạc【Hoàn Thành + Ngoại Truyện】(166) ---
Trên bàn   pha sẵn hồng , còn  vài món điểm tâm nhỏ và trái cây, như kẹo hoa quế, vải, bánh đậu xanh, và một đĩa nhỏ cánh hoa hồng.
Hai   xuống, Hà Dung dùng kẹp gắp hai cánh hoa hồng  tách ,  đó rót hồng  .
“Tiểu Phúc, em thử xem?”
Cô nếm một ngụm, hồng   miệng đậm đà, ngọt thanh hậu vị, nếm kỹ còn  một chút hương hoa hồng.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Ngọn lắm.”
Hà Dung mỉm   cô nâng tách  nhấp từng ngụm nhỏ.
Rồi  lấy điện thoại  bắt đầu chụp ảnh.
“Anh  gì đấy?” Du Ngư ngước mắt ngạc nhiên  .
Sao  chụp ảnh nữa .
“Anh thấy em bình thường ít đăng khoảnh khắc lắm, lát nữa  chụp xong ảnh gửi cho em  em đăng lên khoảnh khắc .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-cua-nu-streamer-xinh-dep-quyen-ru/chuong-297.html.]
Du Ngư nghĩ ngợi, “Không đăng   là vì lười thôi.”
Suy nghĩ của Hà Dung bắt đầu trở nên linh hoạt, “Anh thấy các nữ streamer khác đều đăng mà, hôm nay   nhiếp ảnh gia cho em cả ngày,     xuất hiện trong mục cảm ơn  khoảnh khắc của Tiểu Phúc  nhỉ…”
Anh    lén lút liếc  biểu cảm của Du Ngư.
“Nếu em nhớ…” Du Ngư cụp mắt tiếp tục nhấp  từng ngụm nhỏ,    để tâm.
Anh  lập tức hưng phấn, “Yên tâm yên tâm, lát nữa  sẽ nhắc em!”
Du Ngư khó hiểu    một cái,  gì mà  nhắc, một cái khoảnh khắc quên đăng cũng  quan trọng.
Hà Dung chụp cho cô vài tấm ảnh  bắt đầu giục cô.
“Anh thấy mấy tấm ảnh  đều  hảo lắm,  đăng một cái khoảnh khắc ?”
“Không vội.” Cô từ tốn trả lời.
“Khoảnh khắc, khoảnh khắc chính là để chia sẻ tâm trạng hiện tại mà, đăng  mà, đăng  mà.”
Bị   quấy rầy mãi  còn cách nào, Du Ngư tùy tiện chọn hai tấm ảnh,  kèm chú thích gì mà đăng lên.
“Đăng .”
Hà Dung hăm hở  mới khoảnh khắc, đập  mắt  là tấm ảnh đầu tiên cô đang vuốt ve mèo con, ánh nắng chiếu xuống như thể   cô phát  một lớp ánh sáng, tấm thứ hai là ảnh  uống .
Ảnh đều do  chụp,  chắc chắn là  , nhưng còn lời cảm ơn thì ???
Anh lướt màn hình điện thoại,  mới   mới  vài .
Tên   ???
“Không đúng.”
Du Ngư hỏi: “Chỗ nào  đúng?”
Hà Dung nghiêm nghị  : “Anh là nhiếp ảnh gia mà  xứng đáng  một cái tên cảm ơn ?”
Du Ngư trầm ngâm, “ mà  đăng .”
“Đăng  nhé?” Hà Dung đề nghị.
Du Ngư từ chối: “Thôi bỏ .”
Rắc rối quá.
“Vậy   thể đăng ảnh em lên khoảnh khắc của   ?” Anh  đổi điều kiện.
Du Ngư  nghĩ ngợi gì, “Không .”
Anh   ngay mà!
Tiểu Phúc đáng ghét!
 lúc  Dì Diệp    gọi bọn họ  ăn cơm.
Hà Dung đáp một tiếng,  dậy, còn Du Ngư thì  uống hết chén  trong tay.
Anh  vốn  cao, nên khi  xuống Du Ngư thế ,  thấy cô đặc biệt giống chú mèo cam  gặp, nhỏ xíu một cục.
Cái đầu màu xanh lá cây lông xù, ngón tay   động đậy.