Những căn nhà thế  đều là một tầng một hộ,   là một hành lang dài,  thêm hai bước nữa là một cánh cửa nhận diện khuôn mặt.
Cửa   chuông, cô  định gõ cửa, thì cửa tự động mở .
Cô ngẩng đầu sững sờ.
Không  cửa tự động mở… mà là   mở cửa.
Một bàn tay  tái nhợt đặt  tay nắm cửa, phía  là một chiếc áo phông cotton  rõ nhãn hiệu.
Cửa càng mở, dung mạo của  càng dần lộ rõ.
Dưới mái tóc xoăn màu hạt dẻ là đôi mắt  khép hờ, trong mắt còn vương chút  nước  tỉnh, bên  chiếc mũi cao là đôi môi mỏng.
Trông   lớn tuổi, nhưng vóc dáng  cao lớn, Du Ngư cần  ngẩng đầu mới  thể đối mắt với .
“Tiểu…  Tiểu Thái?”
Cô lùi  một bước,  ngượng, dù  cũng   với  tiếng nào mà  đến nhà  .
Ai ngờ   mặt  còn ngại hơn cô, lập tức  mặt , khẽ : “Ừm.” Lập tức buông tay nắm cửa, “Mời .”
Trong mắt Thái Tông Dụ,   mặt  làn da trắng hơn cả trong livestream, trông càng nhỏ nhắn hơn, trong tầm  của  còn  thể  thấy xoáy tóc  đầu cô,  tai  lén lút nóng bừng.
Thái Tông Dụ   bàn ăn gần như  dám ngẩng đầu,  sốt đến mức mơ màng, còn  hiểu rõ tình hình, đang ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Anh ăn sáng  , lát nữa em đưa   bệnh viện đăng ký khám.”
Du Ngư đặt bữa sáng mang từ nhà  cho Tiểu Thái.
“Cảm… ơn.” Anh lắp bắp .
Anh cầm thìa lên, từng thìa từng thìa uống cháo, mặc dù bát cháo   miệng  chẳng  mùi vị gì.
Du Ngư  đối diện , hai tay đan    mặt bàn, “Sao   nông nỗi ,  bệnh thì nên  khám sớm chứ.”
Trên mạng  cảm nhận  tuổi tác thật của Tiểu Thái, gặp   cô  khỏi nghĩ, Tiểu Thái còn nhỏ hơn cả cô, trong lòng nảy sinh tâm lý thương xót.
“Ừm,   .” Thái Tông Dụ  chằm chằm mặt bàn, mơ hồ trả lời.
Anh thậm chí còn nghi ngờ  đang  mơ,  phân biệt  rõ hiện thực và hư ảo.
Thấy mặt  đỏ bừng, Du Ngư đưa tay   sờ đầu , Thái Tông Dụ theo bản năng ngửa đầu về phía .
Đối diện với ánh mắt quan tâm của Du Ngư,  mới hiểu  Du Ngư  sờ nhiệt độ cơ thể .
Du Ngư cũng nghĩ là   đường đột, đang định  gì đó để hóa giải  khí, thì định rút tay về.
Giây tiếp theo, đầu ngón tay cô chạm  một cảm giác nóng bỏng, Thái Tông Dụ chủ động áp trán   lòng bàn tay cô, còn nịnh nọt dụi dụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-cua-nu-streamer-xinh-dep-quyen-ru/chuong-339.html.]
Bình thường Thái Tông Dụ      những chuyện như , sốt  khiến   chậm chạp, động tác nhanh hơn não, nhận   đang ngớ ngẩn thì   cứng đờ .
“Nóng quá,  ăn nhanh , chúng   bệnh viện ngay.” Cô áp   bàn tay lên trán .
Lòng bàn tay  lạnh áp lên vầng trán nóng bỏng, mái tóc xoăn màu hạt dẻ dường như cũng  thiêu đốt mà càng cong hơn.
“Được…” Anh đáp.
Thật sự ngoan đến khó tin, Tiểu Phượng   còn  ngừng nhắn tin cho cô,  gì mà Tiểu Thái   khó chiều, bảo cô hãy vì Tiểu Thái  ốm mà nhất định  nhẫn nhịn một chút, để    định đừng   đời.
Bây giờ xem  cũng  nghiêm trọng như Tiểu Phượng .
Cô chống cằm một tay, đánh giá Tiểu Thái.
Thái Tông Dụ  cô  đến mức cả   vùi  bát, gương mặt vốn  nóng bừng như than hồng  thổi mạnh một , khiến  càng thêm mơ hồ,    còn sự táo bạo như  mạng.
Đợi  ăn xong, Du Ngư dọn dẹp một chút, “Anh  xe ,  xe thì chúng  lái xe ,   thì bây giờ em gọi taxi.”
Thái Tông Dụ chỉ  bức tường bên , treo mấy chùm chìa khóa, “Có.”
“…” Điều kiện gì mà mua nhiều xe thế, Du Ngư khựng  động tác dọn dẹp, “Vậy   cần  quần áo ? Nếu   thì chúng   thôi, nhớ mang theo căn cước công dân và thẻ bảo hiểm y tế.”
Anh tùy tiện đổi một đôi giày, “Ừm, chúng   thôi.”
Cô cũng  quen lắm các nhãn hiệu xe đó, tùy tiện rút một chùm,  đưa  thẳng đến bệnh viện.
Có thể thấy tình trạng của    lắm, Du Ngư cũng  bắt chuyện với   đường, để  yên tĩnh nghỉ ngơi.
Ấp ủ suốt cả đường    gì, cứ tưởng  ghét bỏ  Thái Tông Dụ: …
Bệnh viện ở thành phố S là nơi cô   đến nhất, đơn giản là  đông như nêm, khoa cấp cứu và phòng khám đều chật kín .
Chỉ đành kéo Tiểu Thái  xếp hàng, ban đầu  để   ghế nghỉ ngơi còn cô xếp hàng, nhưng  từ chối.
Quá trình xếp hàng  nghi ngờ gì là giày vò, hàng   dài, đợi đến khi  truyền nước thì  là một tiếng  .
Thực  chỉ cần  gọi một cuộc điện thoại là  thể giải quyết,  hiểu    thà xếp hàng, đợi đến khi  truyền nước thì Thái Tông Dụ  ở trong trạng thái gần như mất ý thức.
Bác sĩ  nếu sốt nữa thì sẽ nguy hiểm,  truyền dịch ngay.
Cô  thoáng qua chai dịch truyền,   đợi đến khi truyền xong còn mất bao lâu nữa.
Nhàm chán lật bệnh án của , ba chữ Thái Tông Dụ in rõ ràng  cùng, còn  kịp  tiếp xuống .
Đột nhiên vai nặng trĩu,  cần  đầu cũng  thể  thấy một mớ tóc xoăn màu hạt dẻ.
Du Ngư   gì, mặc kệ  gối đầu, tiện thể báo bình an cho Tiểu Phượng.
Thời gian chậm rãi trôi, Thái Tông Dụ trong mơ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng quấn quýt lấy .
Chương 227: Tiểu Thái 2