Du Ngư đưa tay che nắng  đầu,  quả bóng trắng nhấp nhô  mặt nước,  chút nghi hoặc.
“Nhặt cái gì?” Giọng  lười biếng truyền đến từ phía .
Du Ngư  đầu   phía : “Nhặt bóng chứ, quả bóng   cần nữa ?”
Quả bóng  sẽ   là đồ dùng một  chứ, bóng của nhãn hiệu  ít nhất cũng hơn một trăm tệ một quả. Cô  cái xô nhỏ chứa đầy bóng trắng  chân.
Cô đang nghi ngờ điều gì ,  ngoài dự đoán thì đúng là như .
Evan  mấy để tâm: “Ồ,  , dù   nhặt cũng  cần em nhặt, em cứ đánh là .”
Cô  chằm chằm Evan đang   ghế sofa một lúc,  đến mức   khỏi sờ sờ mặt : “Sao ?”
Du Ngư ném gậy golf  túi, sải vài bước đến  chắn ánh nắng mặt trời của .
“Sao em cứ thấy  đến đây là trở nên lười biếng hẳn  thế?”
Anh  thì  dài, thì cũng lôi cô  cùng, nhưng ít nhất cô còn tập thể dục, còn  thì ngày nào cũng như cá mặn.
Khuôn mặt Evan chìm  bóng tối. Anh tháo kính râm, đôi mắt màu hổ phách  cô, thành thật thừa nhận.
“Ừ, em   cùng phơi nắng ?”
Du Ngư hỏi : “Không   bảo em tập thể dục đàng hoàng ?”
Evan đưa tay về phía cô, “Thì cũng   điều độ chứ, lát nữa tập cũng kịp mà.”
Du Ngư nửa tin nửa ngờ đặt tay  lòng bàn tay . Một cảm giác mất trọng lực ập đến, khi mở mắt  thì cô   gọn trong vòng tay .
Muốn  dậy, nhưng chỉ chạm  làn da ấm nóng và săn chắc, lúc  cô mới nhớ Evan chẳng mặc áo.
“…”
“Cứ  phơi nắng cùng  .”
Du Ngư  trả lời, nhưng cũng  động đậy, cô lấy cánh tay   gối, cùng   dài như cá mặn.
Nhiệt độ ở đây thật sự  thích hợp, thảo nào ai cũng thích đổ về đây.
Một lúc , giọng Evan  vang lên.
“Đợi về nước gặp  La xong, chúng  đăng ký kết hôn nhé,  nghĩ kỹ ,   em thật sự  .”
“Em  cũng , tùy .”
Ánh nắng chiếu thẳng,  Du Ngư  thể mở mắt , cô nhắm mắt  thản nhiên trả lời.
Qua kính râm,   rõ vẻ mặt thờ ơ của cô. Anh  vui hừ một tiếng,  đeo chiếc kính râm vốn của  lên mũi cô, giúp cô chắn  ánh nắng chói chang.
“Cá hư.”
Miệng lẩm bẩm, nhưng lòng   vui như nở hoa.
Tốt lắm,  lắm,    mà  từ chối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-cua-nu-streamer-xinh-dep-quyen-ru/chuong-403.html.]
--- Chương 271 Ngoại truyện IF line của Thái Tông Ngột (Tiểu Thái) ---
Hai cái đầu màu hạt dẻ cùng   xổm  đất  chăm chú  thứ gì đó,  từ phía  trông như hai con vật nhỏ đáng yêu.
“Con kiến  đang chuyển nhà ?”
“Không  .”
“Đồ ngốc.”
“Chúng  chụp ảnh cùng con kiến nhé?” Nơi đất khách quê   cũng khá thú vị, huống hồ phía  còn là phong cảnh Địa Trung Hải  .
Du Ngư lấy điện thoại từ trong túi , mở chức năng máy ảnh, xoay camera .
Rõ ràng là  thể nào dùng chức năng selfie để chụp  hai cái đầu cách  vạn dặm.
Cô liếc  Thái Tông Ngột,  móc ngón tay  hiệu cho .
Anh nhích  trong khung hình. Du Ngư   màn hình máy ảnh, vẫn còn  xa,  móc ngón tay một  nữa.
Anh  xích gần hơn một chút, vẫn quá xa. Du Ngư nhắm mắt , định  gì đó.
Má cô  một vật mềm mại chạm . Khi mở mắt   nữa, cô bắt gặp một đôi mắt long lanh.
Ánh mắt cô lơ đãng lướt qua, liếc thấy vành tai đỏ ửng của , ồ –
Thái Tông Ngột chỉ thấy cô gái vốn  chút ngạc nhiên  mắt , giờ  nghịch ngợm chấm nhẹ lên đôi môi hồng hào mềm mại của cô, đầy ý tứ.
Anh đỏ bừng mặt, mắt   cô mà   những   bộ thưa thớt bên đường.
Du Ngư  khúc khích, bảo  chụp ảnh mà cứ lề mề mãi,  còn lén lút hôn cô, đúng là gan cũng chỉ  tí tẹo.
Thấy  vẫn  chằm chằm  những  qua đường, núi  đến với ,  đến với núi, cô đưa đầu  gần Thái Tông Ngột, cũng chẳng chụp kiến nữa, phông nền là một mảng Địa Trung Hải xanh biếc, cô đưa tay  dấu hiệu V.
Khoảnh khắc màn trập  hạ xuống, một cái đầu màu hạt dẻ đột nhiên lọt  khung hình, che khuất cô gái linh động vốn .
Đôi môi cô   nhẹ nhàng ngậm lấy. Giữa lúc cô  kinh ngạc, đầu lưỡi tinh nghịch của  luồn , nhẹ nhàng lướt qua chân răng cô. Gáy cô  một bàn tay giữ lấy, ngăn cô rời .
Bức ảnh vô tình  ghi  tại khoảnh khắc .
Nhiệt độ nóng bỏng dâng lên, răng môi va chạm, quấn lấy đầu lưỡi cô.
Mãi đến khi  qua đường ném ánh mắt kỳ lạ và những tiếng trầm trồ,  mới buông tay, ngượng ngùng hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Sau đó   mặt , từ cổ đỏ lên mặt, từ mặt đỏ lên vành tai, như củ cải mới nhổ từ đất lên,  mọng nước  đỏ tươi.
Du Ngư  thể tin  che miệng, hai mắt trợn tròn, “Không, … em…”
“Không… em bảo —” Anh còn   gì đó, Du Ngư vội vàng bịt miệng  , sợ    những lời  thể để  ngoài  , nhất thời quên mất đây   ở trong nước,  khác  chắc  hiểu  lời họ .
Lãnh Hàn Hạ Vũ
“Đi thôi! Đi thôi!” Cô kéo  rời khỏi nơi đang  vây xem.
Cô  kéo  lẩm bẩm  ngừng: “Lần    như  nữa , đây là ở bên ngoài đấy.”
“Không ở bên ngoài thì  ?” Gió biển ào ào, giọng  truyền đến từ phía   rõ ràng. Du Ngư dừng bước,  đầu  , “Cái gì cơ?”
Mái tóc cô tán loạn vỗ  má, ống tay áo cũng theo hướng gió bay về một phía, ánh mắt sáng trong và thuần khiết.