Lỗ Giáng cứng người, trừng trừng nhìn Doãn Dật với ánh mắt hoảng hốt. Trong mắt ông ta không còn sự kiêu ngạo, chỉ còn lại van nài và tuyệt vọng. Nhưng Doãn Dật không hề nhìn lại.
Ông ta giơ tay lên, tụ linh lực vào lòng bàn tay, rồi hung hăng đánh thẳng vào đan điền của Lỗ Giáng.
Một tiếng động trầm đục vang lên.
Linh lực hóa thành mũi nhọn, đ.â.m xuyên qua đan điền, rồi hung hăng xoắn mạnh một vòng.
Lỗ Giáng mặt mày vặn vẹo vì đau đớn, miệng bị phong bế khiến ông ta chỉ phát ra những tiếng "ưm ưm" đầy uất nghẹn. Ánh mắt ông ta đầy căm hận, như muốn ăn tươi nuốt sống tất cả mọi người có mặt.
Và rồi—bỗng nhiên, một luồng năng lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể ông ta bùng phát!
"Chết tiệt!" Một vài người kịp hét lên cảnh báo, nhưng đã quá muộn.
Thích Tuyền lập tức ra tay. Một kết giới bằng linh lực dựng lên trong chớp mắt, phong tỏa toàn bộ nguồn năng lượng chỉ trong một phạm vi cực nhỏ, không để rò rỉ dù chỉ một tia.
Toàn bộ khán đài c.h.ế.t lặng.
Mọi ánh mắt đều kinh hãi nhìn chằm chằm vào đống m.á.u thịt tan nát trong kết giới—nơi từng là thân thể của Lỗ Giáng.
Ông ta tự bạo!
Một trận pháp sư cấp 7, dù đã bị phế, vẫn có thể dùng mạng sống để kích hoạt tự bạo. Đó là một dạng đánh đổi cực đoan, không cần linh lực, chỉ cần ý chí quyết chết.
Sức công phá của một Thiên sư cấp 7 tự bạo có thể ngang ngửa với một loại vũ khí năng lượng hủy diệt. Nếu không có người ngăn chặn kịp thời, có thể sẽ kéo theo hàng chục người chết, vô số người bị thương nặng.
Và chỉ duy nhất Thích Tuyền kịp phản ứng.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô đã một mình ngăn chặn toàn bộ năng lượng tự bạo, cứu sống tất cả những người trên khán đài.
Sự yên lặng bao trùm khắp nơi. Không ai dám thở mạnh.
Vì tất cả đều hiểu—nếu không có Thích Tuyền, hôm nay có lẽ chính là ngày tận thế của họ.
Dưới ánh sáng mờ nhạt còn sót lại sau trận chiến dữ dội, ai nấy đều như bừng tỉnh khỏi cơn mộng. Bọn họ không cần ai nhắc cũng thấu hiểu một điều—Thích Tuyền là người tuyệt đối không thể dây vào. Cũng may, may là cho tới giờ vẫn chưa chính thức đối đầu hay đắc tội với cô ấy.
Sắc mặt Dư Lan Chi vốn đã trắng bệch, giờ càng tái nhợt như tờ giấy. Gã đứng sững nhìn chằm chằm vào đống m.á.u thịt đang bị linh lực bao lấy trong kết giới, cảm nhận rõ ràng luồng năng lượng còn sót lại nơi đó vẫn đang âm ỉ. Áp lực quá mạnh mẽ khiến gã vô thức lùi lại một bước.
Phó Cửu Trọng từ đầu vẫn im lặng, lúc này lại là người đầu tiên mở lời.
"Ơn cứu mạng của Thích tiền bối, Phó mỗ vô cùng cảm kích."
Nói xong, ông lấy điện thoại ra, mở ứng dụng Tiêm Khiếu, không hề chần chừ ném thẳng mười nghìn quả địa lôi vào «Nhật Ký Hào Môn».
Cả sân: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/333.html.]
Trời đất ơi, Phó gia chủ, ông chơi lớn quá!
Chuyện vừa rồi vốn đã khiến ai nấy sợ đến toát mồ hôi. Nhưng hành động sau đó của Phó Cửu Trọng thì đúng là khiến người ta cạn lời kinh ngạc. Ai mà ngờ được ông lại là kiểu người "biết ơn là phải thể hiện bằng tiền mặt" như vậy chứ.
Nghiêm Phụng Quân bên cạnh nhìn ông, khẽ nở nụ cười, cũng móc điện thoại ra, thong thả ném một loạt địa lôi vào tài khoản của «Nhật Ký Hào Môn».
"Hôm nay được cứu mạng, cũng phải có chút thành ý đáp lễ chứ."
Hệ thống rất vừa lòng: [Vẫn là hai ông già này biết điều.]
Đám người còn lại cũng muốn làm theo lắm chứ, nhưng khổ nỗi họ chưa kịp tải ứng dụng, đứng đó tay chân luống cuống, chẳng biết nên thao tác thế nào.
Đúng lúc này, Doãn chưởng môn phá tan bầu không khí ngượng ngùng bằng một tiếng cười sảng khoái:
"Cũng đã gần trưa rồi. Thích tiền bối và các vị khách quý của Cục Điều tra có muốn ở lại dùng bữa? Giao tình hôm nay, lát nữa để đệ tử thanh toán chút thù lao."
Các vị chưởng môn và gia chủ khác cũng ngầm hiểu ra, gật đầu tán đồng. Cơm trưa chẳng qua là cái cớ để tranh thủ trả nợ nhân tình.
Vạn chưởng môn của Huyền Thanh phái lúc này chỉ vào đống m.á.u thịt vẫn đang được linh khí bao bọc, cất tiếng hỏi:
"Vậy thứ này… phải xử lý sao đây? Chẳng lẽ cứ để linh khí giữ mãi à?"
Mọi ánh mắt vô thức lại đổ dồn về phía Thích Tuyền. Đệ tử dưới đài thì gần như không thở nổi vì hồi hộp, tất cả đều muốn biết, cô sẽ làm gì tiếp theo.
Nghiêm Canh không chịu nổi sự phấn khích, ghé sát vào tai Nghiêm Hòe thì thầm đầy kích động:
"Trời ơi, Thích tiền bối đúng là ngầu c.h.ế.t đi được!"
"Anh Hòe! Tôi muốn làm fan cô ấy! Nhất định phải làm fan trung thành!"
Mộng Vân Thường
Nghiêm Hòe sau trận chiến với lệ quỷ vẫn còn mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa, nhưng ánh mắt thì lại sáng ngời, tinh thần rực rỡ hẳn lên. Anh ấy nhìn lên khán đài, nơi Thích Tuyền đang đứng, ánh nhìn đầy kiên định.
"Ừm."
Nghiêm Canh ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn bạn mình:
"Ừm gì cơ?"
Nghiêm Hòe bình thản đáp:
"Tôi ủng hộ. Làm fan cô ấy."
...
Không chỉ có Nghiêm Canh. Rất nhiều đệ tử trẻ khác cũng không thể giấu nổi cảm xúc. Trong khoảnh khắc Lỗ Giáng tự bạo, họ dù đứng rất xa nhưng vẫn cảm nhận rõ uy lực của năng lượng đó. Nếu là họ, chắc chắn không còn đường sống.