Nghe thấy những lời này, Phó Loan Phi chỉ biết bất đắc dĩ cười, nhưng trong lòng lại không giấu nổi niềm vui âm ỉ lan tỏa.
Từ trước đến nay, người ta vẫn thường nhắc đến nhà họ Phó như một thế lực mà ai cũng muốn kết giao, chưa từng có chuyện nhà họ Phó phải mượn hào quang của người khác.
Vậy mà lần này… cảm giác được đứng trong ánh sáng của một người khác, lại không khiến cô khó chịu. Trái lại, nó rất mới mẻ, thậm chí có chút thú vị.
Tô Noãn Noãn nghiêng đầu ghé tai cô, thì thầm:
"Hì hì, trước đây chị Tuyền cũng từng đến sinh nhật của tớ đó. Lúc đó tớ cũng như cậu bây giờ, bị cả đám người vây quanh hỏi han, ganh tị đến phát rồ."
Thời điểm đó, Thích Tuyền vừa cứu ba tên công tử nhà giàu bị ma nhập, lại là ân nhân của nhà họ Tô. Trong thành phố Long Giang, cô đã được coi là người có vị thế không nhỏ.
Nhưng đó chỉ là trong mắt người bình thường.
Còn hiện tại, Thích Tuyền đã trở thành một nhân vật vượt tầm, đủ khiến toàn bộ huyền môn phải dè chừng.
Tô Noãn Noãn vì vậy càng thêm kiêu hãnh.
Hai cô gái có chung trải nghiệm, nhìn nhau, bất giác bật cười.
Suy cho cùng, bữa tiệc sinh nhật hôm nay chỉ là cái cớ.
Nếu nhà họ Phó đột nhiên mời riêng Thích Tuyền, e rằng sẽ gây ra nhiều nghi ngờ.
Lấy danh nghĩa tổ chức tiệc sinh nhật cho Phó Loan Phi vừa hợp lý, vừa an toàn.
Dù có người sinh nghi, cũng không ai dám thực sự điều tra nguyên nhân vì một người có địa vị như Thích Tuyền… có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, nếu cô muốn.
Đến giờ làm lễ.
Dưới ánh mắt mong chờ của quan khách, Thích Tuyền cùng Phó Cửu Trọng xuất hiện trong đại sảnh.
Cô bước đi thong thả, khí chất trầm ổn nổi bật giữa ánh đèn rực rỡ.
Phó Cửu Trọng sánh bước bên cạnh cô, sắc mặt điềm tĩnh như thường.
Ông không phải kiểu người hay nói trước đám đông.
Nếu là cha của người khác, hẳn đã lên sân khấu nói một bài phát biểu thật dài, chúc con gái trưởng thành, bày tỏ kỳ vọng và yêu thương.
Nhưng ông thì không.
Chỉ đơn giản nói một câu:
"Phó Loan Phi, Thiên sư cấp 4 bậc 2, là con gái duy nhất của Phó Cửu Trọng tôi. Kể từ hôm nay, con bé đã trưởng thành, chính thức trở thành người thừa kế của nhà họ Phó."
Hết.
Khách khứa: ???
Dù việc này đã được ngầm thừa nhận từ lâu, nhưng tuyên bố một cách dứt khoát, nhanh gọn như vậy vẫn khiến không ít người cảm thấy khó hiểu.
Hệ thống thì thốt lên: [Ông ấy đang… dặn dò hậu sự đấy à?]
Thích Tuyền đáp: [Ừm.]
[Đúng là một nam tử hán chân chính!]
Cô cũng nghĩ như vậy.
Phó Cửu Trọng, một gia chủ có tu vi cấp 7, vì cái c.h.ế.t bí ẩn của em gái nhiều năm trước mà chấp nhận mạo hiểm bản thân, quả thực khiến người ta kính phục.
Phó Loan Phi đứng yên tại chỗ, thoáng sửng sốt.
Cô không hề được báo trước điều này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/342.html.]
"Ba?" – Cô gọi nhỏ, giọng như cố nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
Trước đây, cô chỉ biết nếu muốn cứu dì, cần ba vị Thiên sư cấp 8 và đủ linh khí.
Còn điều kiện cuối cùng… hôm nay, cô đã đoán được.
Ánh mắt cô dừng lại trên khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Cửu Trọng, mong chờ một lời xác nhận.
Ông đối diện với ánh nhìn chất vấn của con gái, không hề trốn tránh.
Trong mắt ông là sự dịu dàng, an ủi.
"Con ở đây tiếp khách đi. Ba sẽ đi cùng Thích tiền bối."
"Ba!" – Cô nắm chặt cổ tay ông – "Con không tiếp đãi nổi hết đâu, ba phải ở lại."
Phó Cửu Trọng nhẹ nhàng thở dài:
"Ba tin con. Con là con gái ba, là người do chính tay ba dạy dỗ."
Ông dừng lại, nhìn sâu vào mắt cô:
"Hãy tin ba. Cũng hãy tin Thích tiền bối."
Cô hiểu rõ, chuyện này đã đè nặng lên vai ba suốt gần hai mươi năm.
Một khi ông đã quyết, sẽ không có chuyện bỏ dở giữa chừng.
Trong lòng cô rối bời.
Cô không biết nên nói gì.
Bảo ông đừng đi?
Cô nói không nên lời.
Nhưng trơ mắt nhìn ông mạo hiểm… cô cũng không thể làm được.
Tình thân giữa hai cha con, vào giờ phút này, không cần thêm lời.
Phó Cửu Trọng hạ giọng:
"Ba từng nói với con rồi, chuyện này rất quan trọng."
Không chỉ vì muốn cứu Phó Cửu Ca.
Mộng Vân Thường
Mà còn là để tìm ra sự thật năm xưa.
Kẻ địch ẩn mình trong bóng tối đã quá lâu, đến lúc phải kéo hắn ra ánh sáng.
Phó Loan Phi nắm chặt tay, cuối cùng cũng buông cổ tay ông ra.
Phó Cửu Trọng nhìn cô lần cuối, như muốn ghi nhớ tất cả.
Sau đó cùng Thích Tuyền rời khỏi sảnh tiệc.
Trong mắt các vị khách, đây chỉ là cảnh tượng cảm động giữa cha và con gái – một người cha đang muốn con mình trưởng thành, một người con gái quyến luyến không nỡ rời xa.
Ai cũng mỉm cười cảm thông.
Không ai biết rằng, ở khu vườn biệt lập phía sau nhà họ Phó, một trận pháp cách ly đã được bố trí sẵn từ rất lâu rồi.
Trên đường đi tới hậu viện, Phó Cửu Trọng không còn giữ vẻ im lặng như ban đầu nữa. Ông bắt đầu kể lại những chuyện đã qua, lời nói không giống một câu chuyện bình thường mà giống như đang dặn dò điều gì đó quan trọng.