Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 346

Cập nhật lúc: 2025-05-18 16:08:52
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai vị Thiên Sư cấp tám đồng loạt nhìn về phía cô. Bọn họ hiểu, cú linh lực vừa rồi đã khiến cô tiêu hao gần như toàn bộ. Trong lòng họ đều âm thầm sốt ruột, nhưng không dám lên tiếng.

Linh Sinh đứng bên ngoài mím môi chặt đến trắng bệch. Anh biết rất rõ—

Lúc này nếu ra tay đánh ngất hai Thiên Sư kia để lộ thể chất của mình thì... thật sự quá liều lĩnh.

Chàng trai nhắm chặt mắt, đầu ngón tay siết chặt lớp da trên túi, để lại những vết hằn sâu cạn xen kẽ nhau. Trong lòng anh nặng trĩu suy nghĩ. Anh hiểu rõ ý định của Thích Tuyền khi đồng ý giúp nhà họ Phó—cô muốn kết thúc mối nhân duyên phức tạp giữa anh và gia tộc này.

Đôi mắt anh bỗng nhiên mở to, ánh nhìn trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết. Anh cố gắng mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu, hầu như không ai nghe rõ được: "Xin... hãy... ban... linh... lực... cho... Thích... Tuyền!"

Mỗi từ anh phát ra, khuôn mặt dần tái nhợt thêm, sắc trắng như phấn lan rộng trên da. Đến âm cuối cùng, một giọt m.á.u đỏ tươi bất ngờ rỉ ra từ khóe môi, khiến anh choáng váng lùi về phía sau, va mạnh vào góc bàn cứng. Anh khẽ rên, cố giữ thăng bằng.

Trên bầu trời rộng lớn, một tia sáng vàng kim mờ ảo lóe lên, lan tỏa một luồng linh khí cuồn cuộn dồn dập tuôn vào cơ thể Thích Tuyền.

Cô bỗng cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ, quay đầu nhìn về phía chàng trai đang đứng bên ngoài trận pháp, mặt tái xanh, khóe môi còn vương m.á.u tươi. Trong lòng cô chấn động mạnh.

Linh lực mạnh mẽ đổ vào cấm ấn, duy trì cấm thuật vận hành ổn định. Nhưng Thích Tuyền lúc này đã không còn tâm trí để lo cho Phó Cửu Trọng nữa.

Cô nhớ lại lời Linh Sinh từng nói với mình—

Anh không thể trò chuyện bình thường.

Trong huyền môn tồn tại nhiều đạo pháp: Kiếm Đạo, Phù Đạo, Trận Đạo... nhưng có một loại đạo pháp cực kỳ hiếm, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết—đó là Ngôn Linh.

Lời nói của Ngôn Linh sư có thể cứu người, cũng có thể g.i.ế.c người.

Tuy vậy, pháp tắc Ngôn Linh rất nghiêm ngặt. Trước khi một Ngôn Linh sư thật sự làm chủ được pháp tắc, họ không được tùy tiện phát ngôn, nếu lời nói vượt quá giới hạn, sẽ chịu sự phản phệ nghiêm trọng từ chính pháp tắc đó.

Khi linh lực dần cạn kiệt, nhờ thính lực tinh nhạy hơn hẳn hai vị Thiên sư cấp 8, Thích Tuyền thoáng nghe thấy một giọng nói rất nhẹ, như thể ảo giác.

Ban đầu cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi nguồn linh lực dồn dập đến, cô bất chợt nhớ ra—hai vị Thiên sư kia không hề phát ra tiếng nào, vậy người nói chắc chắn chỉ có thể là Linh Sinh.

Bộ dạng hiện tại của anh rõ ràng đang chịu tổn thương do phản phệ pháp tắc Ngôn Linh.

Thích Tuyền không ngần ngại tăng cường linh lực đổ vào trận pháp.

Mộng Vân Thường

Cuối cùng—Phó Cửu Trọng đã đánh thức được Phó Cửu Ca.

Dưới sự trợ giúp của linh khí trời cho, cấm thuật hoàn thành một cách trọn vẹn mỹ mãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/346.html.]

Cô không còn chút tâm trí nào bận lòng cho Phó Cửu Trọng hay Phó Cửu Ca nữa.

Thích Tuyền đứng dậy, tiến về phía Linh Sinh. Trong lòng cô pha trộn giữa sự bất đắc dĩ và xúc động sâu sắc.

Thực ra cô vẫn còn sức mạnh để giúp Phó Cửu Trọng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lần truyền linh lực mạnh mẽ nhất đã hút cạn sạch linh khí trong đan điền của cô. Là một người thuộc cảnh giới Nhân Hoàng, Thích Tuyền có thể tích trữ linh lực không chỉ trong đan điền mà cả trong kinh mạch, nên mới có thể tiếp tục kéo dài thời gian thi pháp.

Nhưng Linh Sinh không biết điều đó.

Anh chỉ thấy cô gần như cạn kiệt, nên không ngần ngại dùng pháp tắc Ngôn Linh đầy rủi ro vượt quá khả năng kiểm soát của mình.

Thích Tuyền nắm lấy tay anh, truyền linh lực dồi dào vào cơ thể Linh Sinh, dịu dàng xoa dịu những tổn thương do phản phệ pháp tắc gây ra.

Cô tiếp tục thi triển thuật thanh tẩy, lau đi vết m.á.u còn sót lại trên khóe môi anh.

Hai vị Thiên sư vẫn chăm chú quan sát tình trạng của Phó Cửu Trọng và Phó Cửu Ca, không hề để ý đến chuyện bên này.

Linh Sinh tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng khóe môi lại cong lên thành nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt màu hổ phách rực sáng đầy sức sống hướng về cô.

Thích Tuyền mỉm cười, giọng dịu dàng: "Chúng ta về nhà thôi."

Bề ngoài cô vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong lòng đã dấy lên những cơn sóng cảm xúc khó gọi tên.

Linh Sinh gật đầu theo cô.

"Chờ chút."

Một giọng nói khàn khàn vang lên, chất chứa những năm tháng dài không được cất tiếng, khiến dây thanh quản bị khô rát và đớn đau.

Thích Tuyền quay người lại.

Trên giường, người phụ nữ với mái tóc đen dài mượt mà từ từ ngồi dậy. Dù sắc mặt nhợt nhạt, gầy guộc như da bọc xương, bà vẫn toát ra nét đẹp thanh tú của thời xuân sắc.

Bà đã mất ý thức trong một khoảng thời gian rất dài, và giờ đây, ngay khi tỉnh lại, đã cảm nhận được một loại liên kết mãnh liệt.

Ánh mắt bà quét qua Thích Tuyền, rồi dừng lại trên Linh Sinh.

Thích Tuyền nhướng mày.

Cảm ứng giữa mẹ và con vốn là chuyện rất đỗi bình thường, nhất là đối với người tu luyện, trực giác lại càng tinh nhạy hơn bao giờ hết.

 

Loading...