Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 347

Cập nhật lúc: 2025-05-20 02:40:32
Lượt xem: 112

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù đã gần hai mươi năm không gặp, nhưng m.á.u mủ thì mãi mãi vẫn là m.á.u mủ, thứ ràng buộc vô hình ấy, cho dù có muốn cũng chẳng thể cắt đứt nổi.

Phó Cửu Ca im lặng nhìn Linh Sinh. Ánh mắt của bà đầy phức tạp, như có ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt nên lời.

Thế nhưng, ánh mắt của Linh Sinh lại không hướng về bà. Cậu chỉ chăm chú nhìn Thích Tuyền, như thể giữa hai người có một mối liên kết đặc biệt nào đó.

Căn phòng chìm vào một khoảng lặng lẽ đến rợn người, sự im ắng đến mức từng nhịp tim cũng như bị phóng đại trong đầu mỗi người.

Thích Tuyền im lặng đứng đó, trong lòng đang cân nhắc. Phó Cửu Ca là mẹ ruột của Linh Sinh. Nếu bà ấy muốn giữ cậu lại bên mình, thì liệu cô có nên trở thành kẻ xấu, chen vào giữa họ không?

Cùng lúc đó, linh hồn Phó Cửu Trọng quay về, vừa thấy Phó Cửu Ca đã tỉnh thì lập tức vui mừng ra mặt. Thế nhưng khi nhìn thấy nét mặt bà vẫn đăm chiêu không biểu cảm, ông liền khựng lại, có chút lo lắng gọi:

"Cửu Ca, sao vậy?"

Phó Cửu Ca hoàn hồn, quay sang nhìn Thích Tuyền. Cơ mặt đã lâu không hoạt động nên nụ cười của bà có phần gượng gạo, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự chân thành rõ rệt.

"Cảm ơn cô đã cứu tôi."

Nói rồi, bà thu lại ánh mắt, không nhìn Linh Sinh nữa.

Thích Tuyền đứng ở cửa, ánh mắt không hề né tránh, ngược lại còn bình thản đối diện với ánh nhìn của Phó Cửu Ca trong vài giây. Hai người phụ nữ, mỗi người một vẻ, nhưng đều mang khí chất tuyệt luân. Trong khoảnh khắc ấy, họ dường như đạt được một sự thỏa thuận ngầm mà không cần phải thốt ra lời nào.

Thân phận thật sự của Linh Sinh sẽ được giấu kín. Cậu sẽ tiếp tục theo Thích Tuyền, trở thành một phần của biệt thự Lâm Hồ.

"Không cần khách sáo." Thích Tuyền dứt lời, xoay người rời đi.

Phó Cửu Trọng vội gọi với theo:

"Thích tiền bối, lời tôi đã nói ra chắc chắn sẽ giữ lời. Không biết điều kiện cô từng đưa ra là gì?"

Giọng nói của Thích Tuyền vang lên từ phía sân, dịu dàng nhưng dứt khoát:

"Điều kiện đã được đáp ứng rồi. Phó tiên sinh, coi như chúng ta huề nhau."

Phó Cửu Trọng khựng lại:

"???"

Phía trước, phòng tiệc giờ đã trống rỗng. Khách khứa đều đã rời đi, để lại căn phòng lạnh lẽo với không khí đặc sệt u uất.

Phó Loan Phi ngồi co người ở góc ghế sofa, trong lòng dâng lên từng cơn chua xót xen lẫn phẫn uất. Không ai biết trong khoảnh khắc đó, cô đã phải kìm nén bao nhiêu cảm xúc.

Tô Noãn Noãn vẫn chưa rời đi. Cô nán lại đợi Thích Tuyền, nhưng khi thấy bộ dạng u sầu của Phó Loan Phi, cô không khỏi lo lắng, bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt bạn mình và hỏi nhỏ:

"Vừa nãy nhìn cậu cứ gượng cười, có chuyện gì à?"

Phó Loan Phi miễn cưỡng nở một nụ cười, lắc đầu:

"Không có gì đâu. Cậu chưa về à?"

"Chưa, tớ đang chờ chị Tuyền."

Nghe thấy ba chữ "chị Tuyền", toàn thân Phó Loan Phi khẽ run. Cô lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt bừng sáng như vừa nghĩ ra điều gì đó:

"Cậu có thể kể cho tớ nghe về Thích tiền bối được không? Ngài ấy lợi hại như vậy, chắc không có gì có thể làm khó được ngài ấy đúng không?"

Tô Noãn Noãn ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu:

"Chuyện này thì tớ không rõ lắm. Nhưng có một điều tớ dám chắc — chỉ cần chị Tuyền ra tay, thì nhất định có phần thắng!"

Cô nói đầy tự hào, nhưng cũng không giấu được sự chân thành. Cô rất rõ, Phó Loan Phi đang lo lắng điều gì đó… và điều đó có liên quan đến Thích Tuyền.

Đôi mắt Phó Loan Phi thoáng lóe lên ánh hy vọng:

"Thật sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/347.html.]

"Thật! Mình không biết nhiều về huyền môn của các cậu, nhưng nhớ lần chị Tuyền có viết về đại hội tỷ võ gì đó trong truyện Nhật Ký Hào Môn, cậu cũng từng nhắc đến, còn gửi cả ảnh nữa kìa. Lúc đó ai cũng ngưỡng mộ chị ấy… chứng tỏ ngày hôm đó nhất định đã xảy ra chuyện gì rất oanh liệt đúng không?"

Phó Loan Phi bất giác nhớ đến cảnh tượng hôm đó — Thích Tuyền chỉ dùng một chiêu đã ép một vị Thiên Sư cấp 7 không thể tự bạo. Cảnh tượng đó đến nay vẫn khắc sâu trong lòng cô.

Một người như vậy… lợi hại đến mức khó mà nắm bắt được.

Nếu là cô ấy… chắc chắn có thể—

Cửa phòng tiệc đột ngột mở ra. Một bóng người cao ráo bước vào.

Phó Loan Phi lập tức đứng bật dậy. Giọng nói cô khàn đặc, có phần run rẩy, nhưng ánh mắt lại đầy chờ mong:

"Thích tiền bối… thế nào rồi ạ?"

Thích Tuyền vẫn mặc nguyên bộ lễ phục màu đen, làn da trắng như ngọc, dưới ánh đèn càng thêm chói mắt. Cô bước vào với vẻ điềm tĩnh, khí chất lạnh lẽo mà trầm ổn.

Cô giống như một người trưởng bối vừa nghiêm khắc vừa từ bi. Ánh mắt dịu dàng nhìn Phó Loan Phi:

"Không cần lo lắng."

Chỉ bốn chữ, nhưng lại như tảng đá lớn trong lòng Phó Loan Phi được gỡ bỏ. Cô suýt nữa bật khóc, nhưng vẫn cố gắng giữ vững tư thế, cúi đầu thật sâu.

"Ân tình của tiền bối… vãn bối cả đời này cũng không quên được!"

Thích Tuyền khẽ cười:

"Không cần khách sáo."

Cô liếc sang Tô Noãn Noãn, nhẹ giọng:

"Về thôi."

Tô Noãn Noãn vui vẻ đáp:

"Vâng! Loan Phi, tạm biệt nhé!"

Phó Loan Phi tiễn họ bằng ánh mắt, rồi cúi đầu lau nước mắt. Sau đó, cô bất ngờ xoay người chạy thẳng về phía sân sau, như có chuyện gì quan trọng cần phải làm.

Trên xe trở về.

Thẩm Huy ngồi ghế lái. Linh Sinh yên lặng ở ghế phụ. Ở hàng ghế sau, Thích Tuyền và Tô Noãn Noãn ngồi cạnh nhau. Không khí trong xe yên tĩnh.

Vừa rồi thi triển cấm thuật khiến Thích Tuyền hơi mỏi mệt, cô tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Giọng hệ thống bỗng vang lên trong đầu cô, lần đầu tiên sau suốt thời gian dài im ắng:

Mộng Vân Thường

"[Đại lão, nhiệm vụ lần này có vẻ hơi nguy hiểm đấy.]"

Thích Tuyền nhẹ nhàng đáp:

"[Ý cậu là gì?]"

"[Ngài xem, ngài thi triển cấm thuật, đến lúc kết thúc thì cơ thể chẳng còn tí linh lực nào. Cho dù không có Linh Sinh giúp đỡ, ngài cũng có thể cố gắng chống đỡ đến cuối cùng. Nhưng… nếu có người nhân lúc đó ra tay thì sao? Khi linh lực cạn kiệt, ngài sẽ không thể phản kháng được!]"

Thích Tuyền: "…"

Cô khẽ nhíu mày, thở dài, giọng nói có chút bất đắc dĩ:

"[Cậu có hiểu nhầm gì về tôi không vậy?]"

"[Hả?]"

"[Cho dù tôi có cạn sạch linh lực… thì những kẻ ở đó cũng không có ai đủ sức khiến tôi bị thương.]"

 

Loading...