Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 36 +37

Cập nhật lúc: 2025-04-25 14:49:51
Lượt xem: 205

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà đứng lặng nhìn theo bóng hai đứa con trai rời khỏi, trong lòng như có thứ gì đó chẹn ngang, nghẹn ngào đến mức không thể thở nổi. Dù cố gắng tự trấn an, cuối cùng bà vẫn quyết định nhắn riêng cho Mã Anh Lan.

"Cố Xảo: Đại sư mà bà giới thiệu hôm nay tới nhà tôi rồi. Ban đầu vẫn trò chuyện bình thường, vậy mà đột nhiên lại la lên là thấy quỷ rồi bỏ chạy mất."

"Mã Anh Lan: Không thể nào! Đại sư đó có kinh nghiệm rất phong phú mà."

"Cố Xảo: Phòng khách nhà tôi có lắp camera, bà muốn tôi gửi đoạn clip qua cho xem không?"

"Mã Anh Lan: ...Vậy có thể là nhà bà có lệ quỷ, pháp lực của đại sư không đủ. Hay là để tôi liên hệ người cao tay hơn xem sao."

"Cố Xảo: Phong kiến mê tín thế là đủ rồi, tôi không tin mấy chuyện đó đâu!"

Sau tin nhắn ấy, Cố Xảo thầm quyết sẽ không bao giờ nghe Mã Anh Lan nói linh tinh nữa. Lệ quỷ gì chứ, chẳng khác nào đang nguyền rủa người ta.

Cùng lúc ấy, trên tầng hai, Vương Hoa lơ lửng giữa không trung, chậm rãi bay về phía sau nhà. Trông thấy người đứng sau giật dây mọi chuyện là Thích Tuyền, hai mắt hắn bỗng sáng rực, giọng đầy ngạc nhiên:

"Chị... chị làm cho người khác trông thấy tôi được à?"

Thích Tuyền điềm tĩnh gật đầu: "Người của huyền môn đều có thể làm được."

"Thế còn vị đạo trưởng ban nãy?"

"Chỉ là bọn bịp bợm giang hồ thôi."

"Tôi biết mà!" Vương Hoa bật cười nhớ lại cảnh vị kia vắt chân lên cổ bỏ chạy, vừa buồn cười vừa khoái chí. Hắn mặt dày tiến thêm một bước, giọng đầy mong chờ: "Thích đại sư, vậy chị có thể để chị tôi trông thấy tôi không? Tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị ấy..."

"Đến lúc thích hợp, tự nhiên sẽ gặp thôi."

"Đa tạ đại sư!" Vương Hoa tươi cười rạng rỡ, lòng đầy cảm kích.

Buổi trưa, như thường lệ, vẫn chỉ có một mình Thích Tuyền dùng bữa. Người mang đồ ăn hôm nay là một phụ nữ trung niên, chừng bốn, năm mươi tuổi, làm việc ở nhà họ Thích đã hơn mười năm. Vì quen thuộc và gan lớn hơn người mới, nên sau khi dọn thức ăn xong, bà mới dè dặt cất tiếng hỏi:

"Cô chủ Tuyền, ngài thật sự trông thấy bà của Tiểu Mai sao?"

Câu hỏi tưởng chừng vô thưởng vô phạt lại khiến vài người giúp việc gần đó dỏng tai lên nghe trộm. Ai nấy đều nín thở chờ đợi.

Thích Tuyền thản nhiên đáp: "Tiểu thuyết chỉ là hư cấu thôi, đừng tin là thật."

Mộng Vân Thường

Người làm im lặng, không dám hỏi thêm gì nữa.

Nhưng con người quả thật kỳ lạ—càng phủ nhận, người ta lại càng tin là thật. Kể từ hôm đó, sự kính sợ mà đám người làm dành cho Thích Tuyền bỗng tăng vọt. Không ai dám lơ là hay bàn tán lung tung nữa.

Đến mười giờ tối, đúng giờ cập nhật chương mới trong nhật ký.

"Tiểu Mai xin nghỉ phép, nói là phải về chịu tang. Việc này khiến tôi cảm thấy buồn bã, bởi nó gợi lại ký ức về cha mẹ nuôi của tôi. Họ qua đời khi tôi mới năm tuổi, tôi thì bị đưa vào trại trẻ mồ côi, đến tận mười tám tuổi mới được ra ngoài làm thuê.

Nhưng thôi, chuyện cũ nhắc lại chỉ thêm buồn, chi bằng kể chút chuyện buồn cười cho khuây khỏa.

Hôm qua tôi nghe được một câu chuyện hết sức ngốc nghếch. Ba tên nhà giàu trẻ tuổi lao vào ẩu đả trong một câu lạc bộ cao cấp. Hỏi ra mới biết, hóa ra tất cả là vì một mối tình đa giác! Đúng là tình yêu tay ba giữa ba người đàn ông: anh A thương anh B, anh B lại mê mẩn anh C, trong khi anh C lại quay sang yêu anh A.

Trời ơi, tôi là dân quê, chưa từng chứng kiến sự đời nào kịch tính đến thế. Mấy chuyện yêu hận tình thù trên phim hóa ra ngoài đời cũng có thật. Đúng là hào môn loạn thế.

Nhưng tôi không dám hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ nghe thôi.

Sáng nay nhà có hai vị khách đến chơi. Một người thần thái sáng sủa, người kia thì rũ rượi bệ rạc. Điều lạ là người sáng sủa không thèm để ý gì đến người còn lại, trong khi người sau thì cứ nhìn người trước bằng ánh mắt đầy ai oán, như thể hắn là kẻ phụ tình bạc nghĩa.

Sau khi hai người đó cùng cha tôi rời khỏi, mẹ tôi cũng trở về. Bên cạnh bà là một vị đạo trưởng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhưng ánh mắt thì đầy ngạo mạn. Ông ta vừa bước vào phòng khách và sân trước đã bắt đầu nói năng khó hiểu—nào là đài phun nước tụ âm, bình hoa dưới chân cầu thang thu hút ma khí...

Tôi nghe mà chẳng hiểu mô tê gì cả. Cảm giác chủ nghĩa duy vật của tôi đang lung lay nghiêm trọng.

Chưa kịp để ông ta mở miệng đòi tiền quẻ, thì một trong hai vị khách của cha tôi bỗng quay lại vì hình như để quên thứ gì đó..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/36-37.html.]

Đúng lúc ấy, vị đạo trưởng đang làm phép bỗng như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng, sắc mặt tái nhợt, gào to: "Có quỷ!" rồi quay người chạy bán sống bán chết, giẫm lên vạt áo mà không hay.

Mẹ tôi đứng bên, thấy thế thì thở dài một tiếng, thất vọng lắc đầu. Bà chẳng thèm để tâm đến vị khách vừa quay lại, cứ như sự có mặt của hắn chẳng đáng chú ý chút nào.

Nói đi cũng phải nói lại, vị khách kia thật sự rất ít cảm giác tồn tại. Cứ như thể… giống với cậu em trai không ai khác nhìn thấy của tôi vậy.

Mà cũng lạ, thiên kim giả nhà họ Thích đi khỏi vài ngày thôi, trong nhà đã xảy ra bao nhiêu chuyện long trời lở đất. Vậy mà cô ta hoàn toàn không hay biết, như người ngoài cuộc.

Thật đúng là người may mắn — vì chẳng bao giờ phải đối mặt với sự thật.

Sau khi đọc xong chương mới này, đám độc giả đều nghẹn họng. Ai nấy đều im lặng mấy giây rồi mới bắt đầu... móc mỉa.

"【Cha Của XX】: Gì vậy trời? Tôi đọc nhầm truyện rồi hả? Nếu muốn viết tình cảm nam-nam thì làm ơn chuyển thể loại sang Đam Mỹ giùm cái. Mà còn là tình tay ba giới nhà giàu, người quỷ yêu đương linh tinh gì thế này?"

"【Càn Khôn Đại Na Di】: Tác giả đừng dựng chuyện! Ai bảo là tình tay ba nam với nam chứ!"

"【Anh Uyên Bảo Mi Đừng Có Viết Văn Nữa】: Nhảm nhí! Toàn viết cái quỷ gì đâu không!"

"【Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài】: Ha ha ha ha ha, đạo sĩ giả gặp quỷ thật sợ tới mức chạy mất dép, vậy cái vị khách trông buồn bã kia chắc chắn là quỷ rồi!"

"【Lâm Hải Sâm Sâm】: Tặng ngàn quả ngư lôi!"

"【Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng】: Bạch Thủy đại đại lại ra chương mới! Mau tưới nước bạch dịch cho đại đại nào~"

Trong group chat "Cơm No Rượu Say":

"【Tiền Côn】: Có chuyện gì thế? Đám nhà họ Đỗ đánh nhau vì tình tay ba à? Ghê thật đó?"

"【Tôn Vũ】: Làm gì có! Toàn do chị gái anh Uyên viết bậy trong tiểu thuyết thôi! Làm như chị ta biết chuyện bên trong nhà họ Đỗ vậy."

"【Bành Bằng】: @Thích Uyên Ê anh Uyên, hôm nay nhà cậu thật sự mời đạo sĩ về trừ tà hả?"

Bị tag liên tục, Thích Uyên bực đến mức muốn đập điện thoại.

Chuyện hôm nay xảy ra lúc Thích Tuyền còn chưa xuống phòng khách. Vậy rốt cuộc cô ta biết được bằng cách nào? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối vẫn nấp ở góc cầu thang nhìn trộm à? Nếu thật thế thì đúng là... gian xảo không tưởng!

Chưa hết, cô ta còn ám chỉ rằng cậu chẳng có cảm giác tồn tại. Quá đáng thật rồi!

"【Tô Noãn Noãn】: Anh Uyên, vị đạo sĩ đó thật sự thấy quỷ sao?"

Thích Uyên nhíu mày, mấy người này bị làm sao thế? Sao ai cũng tin mấy lời viết vớ vẩn của Thích Tuyền như chân lý vậy?

Cậu tức giận nhắn lại:

"Tôi có phải đạo sĩ đâu, sao tôi biết được! Đám giả thần giả quỷ đó toàn trò bịp bợm thôi."

Sau đó, Tô Noãn Noãn im lặng không nói gì thêm.

Cùng lúc đó, tại câu lạc bộ Hoàng Tước:

Trong phòng VIP khuất sau tấm rèm nhung, Đỗ Gia Danh ngồi uống rượu giải sầu. Không giống mọi khi, hôm nay hắn không mang theo ai. Không mỹ nữ, không bạn nhậu, chỉ có mình hắn cùng ly rượu đắng chát.

Thanh niên xăm trổ ngồi cạnh thấy lạ, bèn nheo mắt trêu chọc:

"Anh Đỗ, hôm nay anh không gọi người đẹp nào đến thế? Lạ nha, thường thì... trái ôm phải ấp cơ mà?"

Đỗ Gia Danh mặt lạnh như tiền, phất tay đẩy ly rượu ra xa:

"Không có hứng. Toàn đám son phấn giả tạo, nhìn chán ngán."

Gã thanh niên càng thêm hóng chuyện, hạ giọng:

"Em hỏi thật nhé, anh Đỗ... rốt cuộc anh thích Dương Túc hay là Trương Thành Ngôn vậy?"

Loading...