Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 368

Cập nhật lúc: 2025-05-20 16:05:00
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo báo cáo sơ bộ, điểm xuất hiện cuối cùng của con quỷ là tòa nhà Thịnh Nguyên – trụ sở chính của tập đoàn Bất động sản Thịnh Nguyên, cũng là nơi từng có cổ đông lớn là nhà họ Tống.

Chỉ mới vài phút trước, một người tên là Đới Triều đã nhảy từ tầng 35 xuống, tử vong ngay tại chỗ.

Khi Thẩm Huy và Đường Miên tới, t.h.i t.h.ể đã được đưa đi. Trên nền bê tông còn sót lại một vũng m.á.u lớn chưa khô.

Thiệu Tinh cũng đang ở đó.

Cô ta có vẻ bị sốc nặng, mặt mày trắng bệch, cả người run rẩy ngồi sụp xuống đất. Có thể cô ta chính là người chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng ấy.

Thẩm Huy nhanh chóng bước lên, bắt đầu thu thập thông tin hiện trường.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Thiệu Tinh đã đồng ý với cảnh sát phối hợp khuyên nhủ Đới Triều. Ban đầu, mọi chuyện tưởng như đã ổn. Đới Triều cũng có vẻ buông bỏ ý định dại dột, dưới sự thuyết phục của Thiệu Tinh, anh ta đã đồng ý leo qua lan can để quay trở lại bên trong.

Nhưng ngay lúc chỉ còn một bước chân nữa thôi, khi cơ thể anh ấy vừa chạm mép lan can, thì cả người bỗng nhiên đổ ngửa về phía sau—giống như bị một bàn tay vô hình đẩy mạnh. Không ai kịp phản ứng, Đới Triều rơi thẳng xuống từ tầng 35, cơ thể va chạm với mặt đất trong tiếng hét kinh hoàng vang vọng cả khu vực.

Một điều kỳ lạ hơn nữa là: tấm đệm hơi cứu hộ được chuẩn bị sẵn phía dưới, vậy mà không hiểu vì sao Đới Triều lại rơi chệch ra ngoài. Trực tiếp tử vong tại chỗ.

Vấn đề nằm ở chỗ... "người" đẩy anh ta, hoàn toàn không tồn tại trong mắt bất kỳ ai.

Ngay sau đó, hệ thống giám sát dị năng của Cục Điều tra đã phát hiện quỷ khí mạnh bất thường — là dấu hiệu rõ ràng của một Hồng quỷ cấp 4 xuất hiện. Nhưng chỉ vài phút sau, quỷ khí hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết nào.

Thẩm Huy và Đường Miên đã theo dõi suốt cả buổi chiều, lần theo những dấu vết ít ỏi quanh tòa nhà Thịnh Nguyên, nhưng rồi vẫn không tìm được chút manh mối nào. Giống như con quỷ kia xuất hiện chỉ để g.i.ế.c người, sau đó lập tức biến mất khỏi thế giới này.

Họ đành ủ rũ quay về Cục. Chuông cảnh báo đã ngưng reo từ lâu. Nhưng càng yên tĩnh, họ càng thấy bất an. Quỷ cấp 4 không dễ ẩn mình như thế, chẳng lẽ nó đã thoát khỏi ranh giới thành phố Long Giang?

Ngay cả Mạnh Vân Tranh cũng không đoán nổi tình hình. Trong phòng họp, ông chau mày trầm ngâm giây lát, rồi mới cầm điện thoại lên.

"Để tôi gọi hỏi thử Thích tiền bối."

Thực ra ông vẫn luôn ngại mỗi lần làm phiền Thích Tuyền. Nhưng đây là chuyện liên quan đến Hồng quỷ cấp cao, nếu không nhờ đến cô, e là không ai trong Cục đủ sức xử lý.

Lúc điện thoại vang lên, Thích Tuyền đang ở trong biệt thự Lâm Hồ, vừa may xong chiếc áo khoác mới cho Tiết lão sư, chuẩn bị thêu tên lên cổ tay áo. Quản gia Tô và Tiết lão sư suốt ngày mặc đúng vài bộ đồ đó, bọn họ không ngại, nhưng cô thì ngán tận cổ.

Nghe thấy giọng Mạnh Vân Tranh truyền qua điện thoại, cô nhẹ giọng đáp:

"Chủ nhiệm Mạnh."

Ông ấy vội vàng trình bày tình hình, giọng nói vô cùng kính trọng:

"Tiền bối, trong thành phố vừa xảy ra một vụ g.i.ế.c người do ác quỷ gây ra. Cục đã bắt được tín hiệu quỷ khí, nhưng rất nhanh sau đó lại không theo dõi được nữa. Tôi lo con quỷ đó đang ẩn mình, tiếp tục gây án."

Nghe đến đây, ánh mắt Thích Tuyền hơi trầm xuống.

"Theo như anh nói, có khả năng nó đã được ai đó che giấu. Trên người nó chắc chắn có bùa ẩn khí, không thì hệ thống giám sát của Cục đã không để sổng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/368.html.]

"Bùa che quỷ khí?" Mạnh Vân Tranh kinh hãi. "Chẳng lẽ là quỷ được nuôi bởi Thiên sư?"

Mộng Vân Thường

"Không loại trừ khả năng đó."

"Nhưng chuông báo động của Cục thật sự đã vang lên rồi mà."

"Vì lúc nó ra tay g.i.ế.c người, quỷ khí vẫn chưa được che lại. Sau đó mới ẩn đi."

Mạnh Vân Tranh im lặng vài giây rồi dè dặt hỏi:

"Trường hợp này... có cách nào để tìm ra nó không?"

"Để tôi thử một lần."

Thích Tuyền cúp máy, đặt điện thoại xuống bàn. Sau đó cô ngồi thẳng người, nhắm mắt lại. Một luồng thần thức vô hình tỏa ra từ cơ thể cô, quét qua không gian với tốc độ cực nhanh, lấy biệt thự Lâm Hồ làm trung tâm, mở rộng dần ra toàn bộ khu vực nội thành Long Giang.

Cô đã là Nhân Hoàng bậc 2, thần thức có thể bao phủ một thành phố cỡ trung như Long Giang một cách dễ dàng. Chỉ cần tu vi của cô vượt qua cấp bậc phong ấn trên bùa, thì chẳng thứ gì có thể thoát khỏi tai mắt cô.

Từng tòa nhà, từng tuyến đường, từng khu dân cư... thần thức lặng lẽ lướt qua. Gió đầu thu thổi xào xạc trên những hàng cây vàng úa, ánh mặt trời xuyên qua các lớp kính cao ốc, chiếu lên một góc tối mà người thường không thể thấy.

Ngay khoảnh khắc đó—cô mở mắt ra.

"Tiết Hồng."

Cô gọi nhẹ một tiếng, bóng dáng mảnh mai như sương khói của Tiết Hồng lập tức xuất hiện trước mặt.

"Cục không thể tìm ra con quỷ đó. Nhưng em thì có thể. Nó chỉ là quỷ cấp 4, em là cấp 5, không lý nào không cảm nhận được nó."

Tiết Hồng nghe xong, ánh mắt sáng rực lên như sắp được đi săn mồi. Từ lúc biến thành quỷ tới nay, cô ấy chưa từng có cơ hội thật sự đánh nhau. Lần này, cuối cùng cũng có đất dụng võ.

"Vâng, để em đi bắt nó về."

Trong khi đó, tại một trung tâm thương mại gần đường Ngô Đồng, Thiệu Tinh đang đứng trước gương trong phòng vệ sinh nữ. Cô vừa rửa tay, vừa nhìn hình ảnh Đới Triều rơi từ tầng cao xuống lặp đi lặp lại trong đầu.

Cô không nghĩ chuyện lại thành ra như vậy. Cô không hề muốn anh ta chết. Nếu không thật sự muốn cứu, cô đã chẳng đến thuyết phục làm gì.

"Khốn kiếp..." Thiệu Tinh siết chặt nắm tay, tay run lên vì ám ảnh, dạ dày quặn thắt, cô cúi đầu nôn khan một tiếng vào bồn rửa mặt.

Nhưng khi vừa hứng nước để rửa tay, dòng nước trong vòi bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ máu!

"A—!" Cô hét toáng lên, hoảng sợ lùi lại, nhìn chằm chằm vào tay mình đang nhuốm máu.

Những người phụ nữ khác trong nhà vệ sinh giật mình quay lại.

"Chị bị sao vậy?"

 

Loading...