Nghiêm Hòe dặn dò: “Tiếp tục điều tra.”
“Vâng.”
Hiện tại, Nghiêm Mão đã trở thành manh mối duy nhất có thể lần theo. Cục Điều tra phối hợp chặt chẽ với Nghiêm Hòe, trong ngoài liên thủ, hy vọng thông qua anh ta tìm ra kẻ chủ mưu thực sự đứng sau mọi chuyện.
Tại biệt thự Lâm Hồ.
Vừa về đến nhà, Thích Tuyền liền dặn dò quản gia Tô: “Hôm nay Linh Sinh tiêu hao linh lực khá nhiều, chuẩn bị vài món tẩm bổ cho anh ấy.”
Quản gia Tô liếc nhìn Linh Sinh, thấy sắc mặt anh quả thật hơi nhợt nhạt, liền mỉm cười: “Linh Sinh hôm nay vất vả rồi, trưa nay tôi sẽ nấu thêm vài món ngon cho cậu.”
Linh Sinh nhẹ gật đầu cảm ơn. So với lúc mới đến, anh đã lễ phép hơn rất nhiều.
Tô Dung cười càng thêm hiền hậu, rồi quay người đi thẳng vào bếp. Đại sư đã tiết lộ thân thế của Linh Sinh cho họ: một người từ nhỏ đã bị giam cầm, cả đời chỉ quen mỗi Đinh Tập, chưa từng tiếp xúc với xã hội loài người. Với xuất phát điểm như vậy, Linh Sinh có thể hòa nhập được như bây giờ đã là rất đáng nể.
Thích Tuyền để Linh Sinh lên phòng nghỉ ngơi, còn mình thì vào phòng máy tính, tiếp tục gõ chữ.
Kẻ đứng sau đã nhắm đến tâm lý cô, nhân lúc cô vắng mặt mà lén tấn công biệt thự Lâm Hồ. Nhưng cô luôn tin vào nguyên tắc “lễ thượng vãng lai” – có qua thì phải có lại.
Sau khi hoàn thành một chương mới, cô ngồi tu luyện một lúc thì cơm trưa cũng vừa chuẩn bị xong.
Tiết Hồng từ thư phòng bước ra, vừa nhìn thấy bàn ăn liền ngạc nhiên: “Hôm nay nhiều món quá vậy?”
Quản gia Tô mỉm cười: “Đại sư và Linh Sinh hôm nay đều đã vất vả, tôi nấu thêm vài món hai người họ thích.”
Tô Dung đã ghi nhớ kỹ khẩu vị của từng người trong biệt thự, mỗi bữa ăn đều chuẩn bị món hợp khẩu vị từng người. Hôm nay Thích Tuyền và Linh Sinh vừa đi xử lý công việc về, ông đặc biệt làm thêm vài món cho hai người.
Tiết Hồng gật đầu cười, còn không quên giơ ngón cái tán thưởng: “Quản gia Tô chu đáo thật!”
Bốn người trong nhà vừa ăn cơm vừa trò chuyện vui vẻ.
Sau bữa ăn, Thích Tuyền hỏi: “Linh lực đã khôi phục được bao nhiêu rồi?”
Linh Sinh gật đầu, ra hiệu rằng mình đã hồi phục kha khá.
“Vậy thì tốt.” – Thích Tuyền gật đầu, rồi dẫn anh đến một căn phòng phụ ở tầng dưới.
Đây là căn phòng trước kia dùng để “điều trị” cho khách hàng đặc biệt. Cô lấy ba mộc bài chứa hồn thể ra, thả ba linh hồn kia ra ngoài rồi để họ... rút thăm.
Vận may lần này thuộc về tên Thiên sư cao to, vừa trúng thăm liền sợ hãi đến mức hồn phách run rẩy, quỳ sụp xuống đất liên tục cầu xin tha mạng.
Hệ thống chẳng mấy cảm tình: [Cao to vạm vỡ mà nhát gan đến thế cơ à?]
Thích Tuyền phất tay thu hai hồn phách còn lại về mộc bài, sau đó đánh một đạo linh lực khiến Thiên sư cao to ngất xỉu ngay lập tức. Hồn thể của hắn được linh lực bao bọc, nhẹ nhàng đặt lên giường điều trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/381.html.]
Làm phẫu thuật cho hồn thể dễ hơn cho người sống rất nhiều — không có trở ngại từ m.á.u thịt, chỉ cần xử lý trực tiếp phần linh hồn là được.
Mộng Vân Thường
Hai người dễ dàng nhìn thấy phù ấn điều khiển đang khắc lên linh hồn của hắn. May mắn là phù ấn vẫn chưa được kích hoạt, tạm thời ở trạng thái ổn định.
Nếu nói lần đầu còn chưa quen tay, thì lần thứ hai này đã thành thục. Thích Tuyền nhanh chóng ghi chú ấn pháp Áp Súc lên linh đài của đối phương, sau đó vận dụng thuật Sưu Hồn, chạm vào phù ấn điều khiển. Ngay lúc đó, phù ấn lập tức tự hủy, nhưng đã bị phong tỏa trong ấn pháp áp súc.
Thích Tuyền rút tay về, nhìn sang Linh Sinh.
Anh lập tức điều động linh lực, xử lý gọn gàng phần còn lại. Lần phẫu thuật này nhanh hơn nhiều, chỉ mất khoảng một tiếng đồng hồ. Mặc dù vẫn còn dư linh lực, nhưng vẻ mệt mỏi trên mặt anh là không thể giấu.
Làm hai “ca phẫu thuật hồn phách” trong một ngày, đúng là rất hao tổn tinh thần. Thích Tuyền liền nói: “Anh về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
Cô tôn trọng quyết định của Linh Sinh, nhưng cũng biết trước mắt cần xử lý triệt để “quả bom” phù ấn vừa rồi.
Cô tùy ý dựng lên một kết giới, ném “quả bom” vào trong. Trong tích tắc, nó phát nổ, năng lượng bùng phát dữ dội, khiến kết giới rung lắc không ngừng.
Nhưng không lâu sau, kết giới đã ổn định trở lại, năng lượng bên trong cũng dần tan biến.
Hệ thống tò mò hỏi: [Đại lão, nếu đã có cách dùng kết giới ngăn chặn năng lượng vụ nổ, sao lúc trước còn bắt người ta mang b.o.m đi chỗ khác nổ?]
Thích Tuyền đáp rất thản nhiên: [Không nhớ ra.]
[…]
Rồi lại bổ sung: [Nổ lớn mới tạo uy lực răn đe. Trước kia ở Quy Nguyên Tông, b.o.m của lão Lỗ chính là công cụ dằn mặt người khác.]
Hệ thống tiếp tục hỏi: [Thế còn sáng nay ở Cục Điều tra?]
Thích Tuyền vẫn là một câu: [Thật sự không nhớ.]
Hệ thống im lặng: [Được rồi...]
Dù sao trong biệt thự cũng không tiện cho nổ linh lực quá mạnh, nên mới phải tìm cách cách ly và kiểm soát.
Xử lý xong xuôi, Thích Tuyền không phí lời thêm, đánh thức tên Thiên sư cao to.
Cô ngồi trên ghế, nhàn nhạt nói: “Khai thật thì được khoan hồng.”
Tên Thiên sư cao to: ???
Hắn ta ngơ ngác nhìn xung quanh, đầy hoảng hốt: “Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thích Tuyền lạnh nhạt đáp: “Phù ấn con rối trong linh hồn ngươi đã được xóa bỏ. Bây giờ có thể tự do nói chuyện rồi.”
Tên Thiên sư trợn mắt: “Không thể nào! Phù ấn con rối sao có thể bị gỡ bỏ được?!”