Họ chỉ còn cách quay trở về thành phố Long Kinh.
Lý Quốc Diên trầm giọng nói:
"Vất vả cho các vị rồi."
Chưa kịp thở ra một hơi, điện thoại lại reo lên. Người gọi đến là Vạn Độ – chưởng môn của Vạn môn. Giọng ông ta truyền qua đầu dây cũng không khá hơn Doãn Dật là bao.
Ý của ông ta cũng giống như vậy: phía Long Đàm cũng được bảo vệ bằng một trận pháp cấp cao, ông ta không có cách nào phá giải, đành phải rút về Long Hải.
Lý Quốc Diên cảm thấy tim mình trĩu nặng thêm một lần nữa.
Trận pháp cấp chín. Điều đó đồng nghĩa phía sau tổ chức này có ít nhất một trận pháp sư cấp chín hậu thuẫn.
Trước đó, đối phương đã cử ba người cấp bảy, một người cấp tám tới tấn công Thích đại sư. Giờ lại xuất hiện thêm trận pháp cấp chín. Càng lộ diện nhiều, đối phương càng khiến người ta run sợ.
Tổ chức này như một con quái vật khổng lồ, muốn triệt để xóa bỏ nó, không hề đơn giản.
Thậm chí, Lý Quốc Diên bắt đầu nghĩ rằng... có lẽ, ngay cả Nghiêm Phụng Khanh cũng chỉ là một con cờ bị lợi dụng rồi vứt bỏ.
Ông quay trở lại phòng thẩm vấn.
Nghiêm Phụng Khanh bị còng vào ghế, thần sắc vẫn điềm tĩnh nhìn ông.
"Nghĩ kỹ rồi?" – Lý Quốc Diên hỏi, rồi lại chuyển chủ đề – "Ông đã uống loại thuốc đó bao nhiêu năm?"
Trên khuôn mặt tái nhợt của Nghiêm Phụng Khanh hiện lên một nụ cười lạnh lẽo, trong nụ cười còn ẩn chứa vẻ khinh thường.
"Hai mươi năm rồi."
Lý Quốc Diên gật nhẹ:
"Ông từng nói những loại dược liệu đó rất đắt. Hai mươi năm duy trì liên tục, ông tiêu tốn không ít tài sản nhỉ? Nhưng tôi kiểm tra tài khoản, ông đâu có nhiều tiền đến vậy. Vậy ông lấy đâu ra tiền?"
Nghiêm Phụng Khanh khẽ cười khẩy:
"Tôi biết ông đang nghĩ gì. Ông muốn hỏi vì sao quan hệ giữa tôi và Nghiêm Phụng Quân không tốt, mà ông ta vẫn chịu bỏ tiền chữa trị cho tôi, đúng chứ?"
Lý Quốc Diên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ông ta.
Nghiêm Phụng Khanh cười nhạt:
"Ông ta là gia chủ nhà họ Nghiêm, phải giữ hình tượng chí công vô tư, nhân nghĩa độ lượng. Nếu không thì lấy gì khiến người trong họ tâm phục khẩu phục?"
Khóe môi ông ta khẽ nhếch, lộ vẻ giễu cợt rõ rệt.
Lý Quốc Diên trầm giọng:
"Nhưng tôi đã hỏi ông ta. Ông ta nói không biết gì cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/405.html.]
"Người thân nói thì bảo là thiên vị, kẻ thù nói thì bị xem là bịa đặt. Tôi vừa vặn là cả hai." – Nghiêm Phụng Khanh hờ hững đáp.
Lý Quốc Diên nhất thời không nói nên lời.
Người đàn ông trước mặt ông không chỉ giảo hoạt mà còn giỏi đánh lạc hướng.
Ông đổi hướng:
"Ông đã tìm cách chữa chân suốt hai mươi năm, mà vẫn không có kết quả. Có bao giờ ông tự hỏi, liệu nguyên nhân là do những việc mình từng làm không? Có thể đây là nhân quả. Là báo ứng."
Lời của Lý Quốc Diên không hề vô căn cứ.
Nghiêm Ngọ đã được xác nhận từng tham gia vụ án Âm Hôn. Nghiêm Mão là kẻ đứng sau vụ tấn công biệt thự khi Thích Tuyền bị vây công, hắn còn cấu kết với tà tu thành phố Long Hồ để gây rối tâm trí cô.
Cả hai người này đều có liên quan trực tiếp đến Nghiêm Phụng Khanh.
Dù là vụ Âm Hôn hay Bạo Huyết Đan, bóng dáng của ông ta đều thấp thoáng phía sau.
Còn nhớ năm đó, Phó Cửu Ca khi đang điều tra về loại viên thuốc m.á.u tanh ở Long Hồ đã bị phục kích bởi một tên Phật tu. Trong vụ án Đào Hoa Ấn sau này, Thích Tuyền cũng từng đụng độ một tên Phật tu và g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, rồi đưa Linh Sinh về.
Từ ảnh chụp của Linh Sinh và Phó Cửu Ca giống nhau đến tám phần, cộng thêm việc Thích Tuyền từng tham dự sinh nhật Phó Loan Phi, dẫn đến việc Phó Cửu Ca tỉnh lại, có thể suy đoán được: Linh Sinh chính là Phó Cửu Ca.
Hơn nữa, Linh Sinh – người có thể chữa lành kinh mạch bị tổn thương – lại là người duy nhất trên thế giới có khả năng cứu lấy đôi chân tàn phế của Nghiêm Phụng Khanh.
Nếu thật sự ông ta từng tham gia vào những tội ác kia, hại Phó Cửu Ca, khiến Linh Sinh bị nhốt trong bóng tối suốt 19 năm… thì đúng là ông ta đang tự chịu hậu quả.
Mộng Vân Thường
Tự tay phá hủy hy vọng duy nhất của chính mình.
Nếu một ngày nào đó, Nghiêm Phụng Khanh biết được tất cả sự thật, không biết ông ta sẽ cảm thấy như thế nào?
"Ha." – Nghiêm Phụng Khanh cười lạnh – "Nhân quả báo ứng? Nếu thật sự có báo ứng, tại sao năm đó tôi truy sát tà tu, cuối cùng lại thành ra thế này?"
Ông ta từng là một thiên tài, giờ lại mất tất cả.
Vị trí gia chủ, người phụ nữ ông ta yêu, thể trạng khỏe mạnh... tất cả đều vuột khỏi tay.
Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghiêm Phụng Quân – một kẻ từng không bằng mình – ngồi lên ghế gia chủ. Trơ mắt nhìn Phó Cửu Ca gả cho một tán tu. Trơ mắt nhìn linh lực trong cơ thể từng ngày cạn kiệt.
Ông ta sắp biến thành một kẻ bình thường.
Một kẻ không có gì trong tay.
Sự thương hại, chế giễu, và cả những lời đ.â.m chọc ác ý của người đời như những mũi kim nhọn đ.â.m vào từng tấc da thịt, khiến ông ta chảy m.á.u đến tận linh hồn.
Ông ta không cam tâm.
Lý Quốc Diên nhìn ông ta, ánh mắt phức tạp, có thương hại, có đồng cảm.
Nếu như Nghiêm Phụng Khanh không chìm vào điên loạn, có lẽ ông ta đã có thể chờ đợi một sinh mệnh mới xuất hiện, chờ đợi một cơ hội được cứu rỗi.
Nhưng ông ta đã không chọn con đường đó.