Nhật Ký Hào Môn - 413
Cập nhật lúc: 2025-05-24 09:12:28
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đặc điểm rõ ràng nhất của nhóm Siren là: tất cả những nạn nhân – bất kể nam hay nữ – sau khi bị họ quyến rũ đều sẽ có cùng một hành động. Đó là… tự nguyện vứt bỏ mạng sống để chứng minh tình yêu.
Tự nguyện. Tức là hiến tế.
Mỗi nạn nhân trước khi tự sát đều ôm một suy nghĩ kỳ lạ: “Tôi muốn dâng mạng sống của mình để chứng minh tình yêu thiêng liêng vĩ đại nhất.”
Việc chứng minh có ý nghĩa hay không không quan trọng. Quan trọng là họ phải… hiến tế.
Vậy, những sinh mạng bị hiến tế đó dùng để làm gì?
Thích Tuyền khẽ nhắm mắt, lật lại trí nhớ, tìm một cuốn sách cũ trong tâm trí.
Tìm được rồi.
[“Tôi nguyện vì ngài từ bỏ sinh mệnh, quỳ rạp dưới chân ngài, trở thành người hầu trung thành nhất của ngài.”]
– Trích từ Nghi Thức Hiến Tế: Sự Ra Đời Của Quỷ Vương
Khi càng có nhiều “tín đồ” trung thành tình nguyện hiến dâng mạng sống, càng có nhiều linh hồn cam tâm làm tôi tớ nghe lệnh, thì con quỷ phía sau nghi thức ấy sẽ càng lúc càng mạnh hơn.
Thích Tuyền thu lại ký ức, đóng chặt cánh cửa cung điện trong tâm trí.
Một kẻ muốn thành Nhân tiên, một kẻ khác lại muốn hóa Quỷ vương – đều không từ thủ đoạn độc ác. Chỉ khác là, một người dùng cách trực diện tàn nhẫn, người kia lại chọn ẩn mình, tinh vi và kín đáo.
Đúng lúc này, Linh Sinh mang trà đến, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt cô.
Thích Tuyền nhận lấy, hỏi: “Tối qua nói chuyện với cục trưởng Lý chưa?”
Linh Sinh gật đầu, rồi ngồi xổm xuống thảm bên cạnh, tựa đầu vào đầu gối cô.
“Anh đồng ý rồi?”
Chàng trai lại gật đầu.
“Khi nào?”
Linh Sinh lấy điện thoại ra, mở tin nhắn, đưa cho cô xem.
Thích Tuyền cúi đầu nhìn qua.
Mười ngày sau, toàn bộ những người bị thương sẽ được đưa đến Cục Điều tra thành phố Long Giang, và Linh Sinh sẽ phụ trách khám chữa.
Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn trà rung lên.
Linh Sinh đưa máy cho cô – người gọi là Mạnh Vân Tranh.
Mộng Vân Thường
Thích Tuyền nhấn nghe.
“Đại sư! Thành phố Long Đàm xảy ra chuyện rồi!” – giọng Mạnh Vân Tranh có vẻ gấp gáp, không che giấu được lo lắng.
Cùng lúc đó, hệ thống bất ngờ hiện thông báo: [‘Ánh Sáng Trong Lòng Tôi’ vừa tặng một ngàn địa lôi.]
Thích Tuyền nhíu mày.
Đó không phải là Trịnh Quang Minh sao? Tự nhiên lại tặng nhiều như vậy, chẳng lẽ sự việc ở Long Đàm có liên quan tới anh ta?
Cô nói ngắn gọn: “Nói đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/413.html.]
“Cục Điều tra thành phố Long Đàm báo lại: tất cả điều tra viên được cử đi truy tìm mấy đứa trẻ mất tích đều đồng loạt mất liên lạc! Thiết bị định vị cũng bị vô hiệu, rất có thể họ đã rơi vào trận pháp hoặc bị dính bùa chú.”
Tình hình ngày càng rối. Trẻ con thì chưa tìm được, giờ đến lượt các điều tra viên cũng mất tích. Điều tra viên ở Long Đàm phần lớn đều có tu vi thấp, nếu cứ để kéo dài thế này, không chừng sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Thích Tuyền im lặng suy nghĩ.
Hôm qua họ vừa cứu được một giám sát viên ở Long Đàm bị nhiễm quỷ khí, hôm nay đã đến lượt người mất tích hàng loạt.
Nhưng kỳ lạ là… cô không hề cảm nhận được ác ý từ đại quỷ cấp 8.
Lẽ nào, nguyên nhân đến từ chỗ khác?
“Đại sư…” – giọng Mạnh Vân Tranh cắt ngang dòng suy nghĩ – “Thiết bị định vị đã bị che, chứng tỏ kẻ đứng sau có cấp bậc rất cao. Cục Điều tra Long Đàm đã gửi lời cầu cứu. Ngài có thể đi một chuyến không?”
Thích Tuyền nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả không ngừng. Nhưng khi nhớ lại quỷ khí trong sạch kia, cô đưa ra quyết định.
“Được. Tôi sẽ đến thành phố Long Đàm ngay.”
“Vất vả cho đại sư rồi! Tôi cho người đến đón ngài ngay!” – Mạnh Vân Tranh thở phào nhẹ nhõm, lập tức cúp máy.
Thích Tuyền vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại vang lên lần nữa – lần này là Trịnh Quang Minh gọi đến.
“Đại sư! Là tôi, Trịnh Quang Minh đây!” – giọng anh ta dồn dập, có vẻ cực kỳ sốt ruột – “Tôi thật sự hết cách rồi… có thể nhờ ngài một việc được không?”
“Là vụ mấy đứa trẻ mất tích?”
Trịnh Quang Minh im lặng một giây, rồi không giấu nổi sự kinh ngạc: “Đại sư, ngài đúng là… thần kỳ!”
Chẳng mấy chốc, Thẩm Huy và Đường Miên đã đến nơi.
Thích Tuyền dẫn theo Linh Sinh lên xe. Vì e rằng sẽ có người bị thương nên cô mang theo cậu, để phòng cần cứu chữa kịp thời.
Trời mưa như trút, xe phải đi rất chậm.
May mắn là khi đã đi được nửa chặng, mưa bắt đầu ngớt. Tới gần thành phố Long Đàm thì mưa đã dừng hẳn.
Trời trong xanh trở lại, dưới bầu trời xám nhạt, một dải cầu vồng bảy sắc lặng lẽ hiện ra.
Thẩm Huy hỏi: “Tiền bối, mình đến khách sạn nghỉ tạm trước hay đến thẳng Cục Điều tra?”
“Đến thẳng Cục Điều tra.” – Thích Tuyền đáp.
Xe rời khỏi đường cao tốc, rẽ thẳng vào khu vực Cục Điều tra thành phố Long Đàm.
So với Long Giang, kinh tế ở Long Đàm kém hơn hẳn. Trụ sở của Cục Điều tra cũng nằm ở vùng hẻo lánh, tòa nhà nhỏ và cũ.
Người phụ trách ở đây họ Phạm, là một phụ nữ ngoài ba mươi tuổi. Dáng vẻ dịu dàng, thanh tú nhưng hành xử dứt khoát, nghiêm túc.
Chủ nhiệm Phạm đích thân ra đón họ. Dù đang lo lắng cho những người mất tích, nhưng thái độ vẫn rất bình tĩnh, không để cảm xúc lộ rõ.
“Tiền bối, rất hân hạnh được đón tiếp. Tình hình bên tôi hơi gấp, xin phép không nói vòng vo. Mời ngài vào trong.”
Thích Tuyền và nhóm người đi theo cô ấy vào trong Cục.
Dù tình hình khẩn trương, bên trong trụ sở không hề hỗn loạn. Ai nấy đều tập trung cao độ, bận rộn xử lý công việc. Có người nhận ra Thích Tuyền thì hơi kích động, nhưng vẫn cố giữ thái độ chuyên nghiệp, không bỏ dở nhiệm vụ đang làm.
Cách làm việc đâu ra đó như vậy cho thấy rõ năng lực lãnh đạo của chủ nhiệm Phạm.
Họ nhanh chóng được dẫn vào phòng họp.