Nhật Ký Hào Môn - 417
Cập nhật lúc: 2025-05-29 16:01:42
Lượt xem: 136
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trử Trường Nghĩa im bặt, mặt tái mét.
Những người còn lại trong Hiệp hội Thiên sư nhìn nhau, không ai dám thở mạnh.
Nhân chứng, vật chứng đều đã có đủ, còn gì để chối cãi?
Quả thực lần này mất mặt ê chề trước Cục Điều tra!
Chủ nhiệm Phạm liếc nhìn đại quỷ, giọng nghiêm túc:
“Ông quyết định xong chưa?”
Đại quỷ nhìn chiếc còng tay đặc chế trong tay cô, ánh mắt lóe lên tia hiểu rõ. Hóa ra Cục Điều tra này thật sự là cơ quan chính quy chứ không phải đám người lừa đảo nào đó.
Mộng Vân Thường
Ông khẽ gật đầu: “Được.”
Dù đã đồng ý, quỷ khí quanh thân ông vẫn dày đặc, không hề thu liễm.
Chủ nhiệm Phạm nhíu mày: “Ông như vậy sẽ gây chú ý đấy. Không sợ bị phát hiện à?”
Một đống quỷ khí bốc lên, không cần máy dò cũng biết có chuyện bất thường. Mà nếu dùng bùa che giấu thì người ta lại không biết ông ta còn ở đây hay đã biến mất từ lúc nào.
Đại quỷ lúng túng cười: “Vì một vài lý do, tạm thời tôi không thể lộ diện được.”
Chủ nhiệm Phạm hơi cau mày: “Nhưng đến trụ sở, ông vẫn phải lộ diện thôi.”
“Đến lúc đó thì được, bây giờ thì không thể.”
Chủ nhiệm Phạm nhìn sang Thích Tuyền, rõ ràng muốn hỏi ý kiến.
Thích Tuyền nhàn nhạt phất tay, niệm một câu chú, tức thì một tầng ảo thuật bao phủ lên người đại quỷ:
“Xong rồi, bây giờ không ai nhận ra ông nữa.”
Đại quỷ cảm nhận được linh lực sâu không lường nổi ẩn trong phép, ánh mắt nhìn Thích Tuyền thoáng chấn động. Trong lòng không nhịn được thầm cảm thán: Trường Giang sóng sau xô sóng trước, hậu bối bây giờ đúng là ghê gớm!
Ông thu liễm quỷ khí, hình dáng ngoài lập tức biến thành một người đàn ông bình thường, dáng vẻ hiền hòa, đứng giữa đám người cũng chẳng mấy nổi bật.
Dù là quỷ cấp tám, thân thể đã có thể ngưng thực thể, nhìn từ ngoài không khác gì người sống.
Đám người xung quanh, nhất là nhóm điều tra viên, lần đầu tiên được “đồng hành” cùng một đại quỷ bậc cao, ai nấy đều cảm thấy mới lạ, ánh mắt tò mò cứ nhìn trộm không dứt.
Đại quỷ mỉm cười nhìn Thích Tuyền: “Cảm ơn tiền bối.”
Dù tuổi tác cô trẻ, nhưng trong giới tu vi là trên hết, ai mạnh người đó làm tiền bối, không bàn cãi.
Thích Tuyền không đáp, xoay người dẫn đoàn người rời khỏi núi.
Linh Sinh đi sát bên cạnh cô, Thẩm Huy và Đường Miên lặng lẽ theo sau, còn chủ nhiệm Phạm thì chỉ huy nhóm điều tra viên giữ khoảng cách an toàn với đám người Hiệp hội Thiên sư.
Đại quỷ đi cạnh Thích Tuyền, cất giọng lễ phép:
“Xin hỏi tiền bối xưng hô thế nào?”
Về đến Cục Điều tra, chủ nhiệm Phạm đích thân dẫn người thẩm vấn.
Bốn người Thích Tuyền chỉ đứng ngoài quan sát.
“Xin hỏi tên ông là gì?” Một điều tra viên bắt đầu hỏi.
Lúc này, đại quỷ không giấu diếm nữa, ông quay sang Thích Tuyền, nở nụ cười ôn hòa:
“Tiền bối có thể giúp tôi giải ảo thuật không?”
Thích Tuyền vẫy tay nhẹ, ảo thuật tan biến tức thì.
Ngay lập tức, trước mặt mọi người xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi, tầm ngoài hai mươi, dung mạo tuấn tú, khí chất nhã nhặn, ánh mắt luôn mang theo ý cười nhàn nhạt — quả thật là một người xuất sắc, vừa nhìn đã khiến người ta chú ý.
Thẩm Huy và Đường Miên vô thức trừng to mắt.
Từ góc nhìn của họ, sườn mặt người đàn ông này…
Hai người không hẹn mà cùng liếc sang nhìn Linh Sinh.
So sánh nét mặt ấy, sự tương đồng kia, trong lòng bọn họ lập tức dấy lên một tia nghi ngờ mơ hồ.
Thích Tuyền đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nét mặt cô không hề thay đổi:
“Ông là Tạ Lãm Châu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/417.html.]
Cô chưa từng xem qua ảnh của Tạ Lãm Châu, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết người đàn ông này và Linh Sinh tuyệt đối là cha con.
Dù Thẩm Huy và Đường Miên cấp bậc còn thấp, không có quyền biết chi tiết về các cao thủ thiên sư, nhưng chỉ cần so gương mặt hai người đứng cạnh nhau, ai mà không đoán được ít nhiều?
Người đàn ông kinh ngạc:
“Tiền bối biết tôi sao?”
“Nghe nói qua.” Thích Tuyền thản nhiên đáp, rồi không muốn lãng phí thêm thời gian, cô quay sang chủ nhiệm Phạm:
“Bắt đầu hỏi đi.”
Chủ nhiệm Phạm: “…”
Cô ấy lén nhìn sang Thích Tuyền, thầm nghĩ: Vị Tạ tiên sinh này… dùng thân quỷ để nằm vùng à?
Thích Tuyền nghiêng đầu nhìn Tạ Lãm Châu, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy sự chân thành: “Nếu ông đồng ý, tôi có thể đưa ông về Long Kinh.”
Vừa nghe ba chữ “Long Kinh,” nụ cười trên mặt Tạ Lãm Châu dần phai nhạt. Ông ấy trầm ngâm: “Long Kinh à? Bên đó có không ít tông môn, thế gia, nếu tôi xuất hiện với thân phận quỷ… e rằng không tránh khỏi bị tiêu diệt.”
Đây chính là lý do suốt bao nhiêu năm nay ông ấy vẫn luôn lẩn tránh, chưa bao giờ quay về Long Kinh.
Bùa Ẩn Thân của ông ấy tuy có thể tránh được tai mắt của Hiệp hội Thiên sư ở những nơi khác, nhưng ở Long Kinh – nơi tập trung những thế lực mạnh mẽ nhất – không chắc có thể giấu mình an toàn.
Hơn nữa, hai mươi năm qua, ông ấy vẫn không cảm nhận được bất kỳ tín hiệu nào từ khế ước đạo lữ của mình. Việc đó như một tảng đá đè nặng, khiến ông ấy không muốn trở về.
Dù gần đây khế ước đạo lữ có vẻ bị tác động bất thường, nhưng ông ấy đang bận theo đuổi manh mối vụ buôn bán trẻ em, chưa kịp đưa ra quyết định về việc quay lại Long Kinh để điều tra.
Lúc này nghe Thích Tuyền nhắc tới, ông ấy không khỏi do dự.
Thích Tuyền chậm rãi nói, giọng nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Ông che giấu thân phận, cũng chỉ là để tránh bị đám tà tu nhận diện. Nhưng ông đã điều tra suốt hai mươi năm, nắm trong tay không ít chứng cứ. Chỉ khi giao những chứng cứ đó cho Cục trưởng Cục Điều tra, mới có thể thực sự phát huy tác dụng.”
Tạ Lãm Châu lặng lẽ gật đầu. Ông ấy biết rõ điều đó.
Trên đường từ núi Nghiêu trở về, một vị Thiên sư họ Phương từng nhiệt tình giới thiệu cho ông về sự thành lập và vai trò của Cục Điều tra. Ông ấy tin tưởng vào chính phủ, cũng sẵn lòng giao nộp những gì mình có.
Không nghĩ thêm nữa, ông ấy thẳng thắn gật đầu đồng ý.
Chủ nhiệm Phạm bước đến hỏi nhỏ: “Thích tiền bối, có cần phát sóng nội dung trong những lá Bùa Lưu Ảnh không?”
Thích Tuyền gật đầu: “Phát sóng đi.”
Bùa Lưu Ảnh lập tức bay lên không trung, biến thành một màn hình lơ lửng, hình ảnh bên trong chính là cảnh Trử Trường Nghĩa đang lén lút thực hiện hành vi phạm pháp.
Ông ta cứ ngỡ bản thân giấu giếm rất giỏi, nào ngờ một đại quỷ cấp tám đã âm thầm ghi lại toàn bộ quá trình.
Tạ Lãm Châu lên tiếng giải thích: “Dựa vào những manh mối điều tra được, tôi suy đoán Long Đàm là một cứ điểm quan trọng. Vì vậy tôi mới lần theo dấu vết, cuối cùng phát hiện ra Trử Trường Nghĩa.”
Hình ảnh trong Bùa Lưu Ảnh cho thấy rõ ràng: Trử Trường Nghĩa nhận được một cuộc gọi, đối phương yêu cầu ông ta chuẩn bị một đứa trẻ ba tuổi có vận mệnh đặc biệt, đưa tới địa điểm giao hàng đã hẹn, sau đó sẽ nhận được tiền công.
Chỉ trong chốc lát, nội dung tin nhắn trong điện thoại ông ta đã biến mất – rõ ràng đây là một kịch bản ông ta đã quá quen thuộc.
Theo đúng chỉ thị, Trử Trường Nghĩa mất vài ngày mới tìm được đứa trẻ phù hợp, sau đó bắt cóc nó, thậm chí còn dùng thủ đoạn của Thiên sư để tránh bị phát hiện. Nhưng không ngờ cuối cùng lại rơi vào Trận Mê Huyễn mà Tạ Lãm Châu giăng ra.
Khi xem xong toàn bộ đoạn ghi hình, tất cả thành viên của Cục Điều tra đều không khỏi thầm bội phục Tạ Lãm Châu – đúng là tấm gương sáng trong giới quỷ.
Bùa Lưu Ảnh là pháp khí đặc biệt, không thể làm giả, bằng chứng này đủ để chứng minh hành vi phạm pháp của Trử Trường Nghĩa. Còn những tội danh khác, đương nhiên phải đợi điều tra và xét xử tiếp.
Dù thế nào, ông ta cũng không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Nhiệm vụ ở Long Đàm đến đây xem như kết thúc.
Thích Tuyền cũng không có ý định lưu lại thêm. Cô nhìn về phía Tạ Lãm Châu, hỏi lại: “Tạ tiên sinh, ông muốn đi Long Kinh không?”
Tạ Lãm Châu gật đầu chắc chắn.
Mấy người vừa rời khỏi trụ sở Cục Điều tra, đã thấy Trịnh Quang Minh đang đứng ngoài cửa, tay xách một đống đồ, bên cạnh là người nhà của đứa bé được cứu. Trên gương mặt họ hiện rõ vẻ biết ơn xen lẫn sự hoảng sợ sau cú sốc vừa trải qua.
“Đại sư, đây đều là đặc sản của thành phố Long Đàm, không đáng bao nhiêu, mong ngài nhận cho,” Trịnh Quang Minh chân thành đưa mấy túi quà ra.
Thẩm Huy liếc nhìn Thích Tuyền, thấy cô khẽ lắc đầu, liền mỉm cười từ chối: “Không cần đâu, tìm được đứa trẻ đã là điều quan trọng nhất. Đây là trách nhiệm của Cục Điều tra.”
“Xin ngài nhận lấy!” Người nhà đứa bé cố gắng thuyết phục thêm.
Thẩm Huy giơ tay xua nhẹ, từ tốn nói: “Chúng tôi còn phải đi công tác, mang theo nhiều đồ như vậy thật không tiện. Mọi người cứ mang về đi.”
Trịnh Quang Minh nghe thế thì cũng không miễn cưỡng nữa, đành cười cười rồi cất mấy món quà đi. Anh hiểu rõ công việc của họ bận rộn, không tiện nhận những thứ như thế.