Nhật Ký Hào Môn - 420
Cập nhật lúc: 2025-05-29 16:02:48
Lượt xem: 135
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối cùng, Lý Quốc Diên quay sang hỏi Thích Tuyền: “Đại sư, cô có đề nghị gì không?”
[Ông ấy có thể ở lại đây vẽ bùa chú!] Hệ thống hào hứng nảy ý.
Nắm bắt được ý tưởng, Thích Tuyền nói: “Nếu Tạ tiên sinh thông thạo Phù đạo, hay là ông ấy ở lại Cục Điều tra giúp vẽ bùa đi.”
Bùa chú của riêng Thích Tuyền mỗi tháng chỉ có thể cung cấp mười lá, hoàn toàn không đủ để Cục Điều tra sử dụng.
Hai mắt Lý Quốc Diên lập tức sáng lên.
Đúng rồi! Năm đó, Tạ Lãm Châu là một thiên tài Phù sư nổi danh khắp huyền môn!
Bản thân Tạ Lãm Châu cũng thấy đây là lựa chọn hợp lý.
Vậy là vấn đề được quyết định xong.
Nhưng lúc này, Tạ Lãm Châu đột nhiên gọi Thích Tuyền và Linh Sinh lại.
Ông lấy ra một lá Bùa Bình An gấp thành hình ngôi sao nhỏ, đưa tới trước mặt Linh Sinh.
“Tôi biết cậu không thiếu mấy thứ này, nhưng tôi vẫn muốn tặng. Hy vọng cậu sẽ nhận.”
Ở đây không giống nhà họ Phó.
Nếu Linh Sinh trở thành Tống y sư của Cục Điều tra, chắc chắn hồ sơ ở đây sẽ có ảnh của anh. Những người đã từng gặp Phó Cửu Ca và Linh Sinh chỉ cần liếc qua cũng nhận ra mối liên hệ giữa hai người.
Lý Quốc Diên, với tư cách cục trưởng, dĩ nhiên hiểu rõ chuyện đó.
Nhưng Thích Tuyền vẫn luôn giữ kín thân phận của Linh Sinh, nhà họ Phó cũng chưa từng công khai việc Phó Cửu Ca có con. Vậy nên Lý Quốc Diên cũng chỉ làm bộ như không biết gì.
Tạ Lãm Châu có thể dễ dàng đoán ra những điều đó.
Chính vì thế, ông mới dám đưa bùa cho Linh Sinh ngay trước mặt Lý Quốc Diên.
Còn Phó Cửu Ca thì không dám, vì trong nhà họ Phó có quá nhiều đôi mắt dòm ngó, bà ấy cho dù có nhận ra con mình, cũng không thể tùy tiện tiết lộ.
Linh Sinh chưa từng gặp phải tình huống như vậy, đứng sững tại chỗ.
Dù đã được “dạy dỗ” đầy đủ, nhưng suốt những năm tháng bị nhốt trong sơn động, anh gần như không có cơ hội giao tiếp với ai, cũng rất ít tham gia các hoạt động xã hội.
Anh không biết mình có nên nhận lấy hay không, càng không rõ nên phản ứng thế nào cho đúng.
Nghĩ đến 19 năm Linh Sinh bị giam cầm, lòng Tạ Lãm Châu đau xót.
Ông khẽ khàng nhét ngôi sao nhỏ vào tay anh, giọng khàn đi: “Nếu không thích, cậu có thể vứt bỏ hay xé đi cũng được.”
Linh Sinh ngơ ngác cúi đầu nhìn ngôi sao trên tay.
Nhẹ bẫng, nhưng lại mang một cảm giác nặng nề lạ lùng.
Anh mở to mắt, rồi theo bản năng bỏ ngôi sao nhỏ vào túi.
Nhìn thấy vậy, Tạ Lãm Châu nở nụ cười vui vẻ, nhẹ nhõm.
“Đại sư, chỗ ở đã sắp xếp xong xuôi, rất gần đây. Có nhu cầu gì, cứ gọi thẳng cho tôi.” Lý Quốc Diên lịch sự nói.
Thích Tuyền gật đầu, không nhiều lời.
Lý Quốc Diên tiễn cô ra tận cửa, đứng nhìn xe rời đi rồi mới quay lại Cục Điều tra.
Cục Điều tra phải huy động toàn bộ nhân lực, dùng hết số Bùa Lưu Ảnh mà Tạ Lãm Châu cung cấp, trong đêm xác định bằng được cứ điểm của tổ chức tà tu.
Về phần Thích Tuyền, sau khi đến chỗ ở tạm thời, Thẩm Huy và Đường Miên lo vận chuyển hành lý, còn cô thì trực tiếp vào phòng tu luyện.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Tay nắm cửa xoay nhẹ, Linh Sinh cầm ngôi sao nhỏ đi vào, vẻ mặt mang theo chút bối rối, ngơ ngác.
Thích Tuyền nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Thanh niên khẽ ngồi xuống giường, cúi đầu, nhanh tay gõ chữ lên bảng:
[Anh có nên nhận nó không?]
“Tại sao lại không nên nhận?” Thích Tuyền hỏi lại.
[Anh không biết.]
Anh gục đầu xuống, rõ ràng là không biết cách xử lý tình huống, vì chưa bao giờ trải qua chuyện xã hội bình thường.
Thích Tuyền đưa tay xoa đầu anh, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều. Mấy chuyện như thế, thuận theo tự nhiên là được.”
Linh Sinh gật đầu, bộ dạng nửa hiểu nửa không.
Anh nằm xuống bên cạnh đầu gối của cô, tiếp tục gõ chữ:
[Tại sao lại xếp thành hình ngôi sao?]
Thích Tuyền khựng lại: “Hả?”
Làm sao mà cô biết được chứ? Sao không đi hỏi Tạ Lãm Châu ấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/420.html.]
Cô nhẹ vỗ lên đầu anh: “Tôi phải tu luyện rồi. Anh về phòng trước đi.”
Linh Sinh hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt thoáng hiện lên một chút… mất mát?
Ơ… tò mò tới mức đó sao?
Thích Tuyền thở dài một hơi, dứt khoát nhắm mắt.
Linh Sinh nhìn cảnh đó chỉ biết im lặng. Cuối cùng anh cũng phải lẳng lặng rời khỏi phòng.
Ở một căn biệt thự ngoại ô thành phố Long Kinh, quản gia vừa nghe tin do người hầu báo lại, gương mặt thoáng hiện nét kinh ngạc:
“Cậu nói thật à? Sao có thể như vậy được?”
Người hầu cau mày, nói: “Ban đầu tôi cũng không tin đâu, nhưng mà mấy nhân viên giám sát đó đều trở về Hiệp hội Thiên sư lành lặn, nguyên vẹn, không chút tổn thương nào cả. Nhìn họ chẳng khác gì người bình thường, không có dấu hiệu bị đứt gãy kinh mạch.”
Quản gia sững người, vẫn chưa thể tin nổi, lẩm bẩm: “Chủ nhân tìm cách chữa trị kinh mạch bao nhiêu năm nay, khắp nơi đều không có kết quả... Sao bọn họ lại có thể hồi phục chỉ sau một đêm chứ? Không thể nào!”
Ông ta theo hầu Nghiêm Phụng Khanh đã nhiều năm, hiểu rất rõ: một khi kinh mạch bị tổn thương, trên đời này không có cách nào chữa lành.
“Cậu chắc chắn tu vi của bọn họ không giảm sút à? Linh lực vẫn vận hành ổn chứ?”
Người hầu quả quyết: “Chắc chắn trăm phần trăm! Tôi dám lấy cái đầu ra đảm bảo!”
Quản gia chau mày, phiền muộn vô cùng.
Trước đó, bọn họ đã ngấm ngầm liên lạc với nội gián trong Hiệp hội Thiên sư, cố tình tạo ra hỗn loạn, khiến Thiên sư và tổ giám sát xung đột, để rồi nhiều người của tổ giám sát bị thương nặng về kinh mạch.
Dự định là khi chính phủ không thể bỏ mặc tình hình, chủ nhân sẽ đưa ra một phương thuốc “giảm nhẹ triệu chứng,” nhờ vậy ép Cục Điều tra nợ một ân tình, tiện bề thao túng.
Nhưng giờ thì sao?
Tất cả nhân viên giám sát đó đều đã khỏi bệnh!
“Điều tra đi! Xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Quản gia nghiến răng ra lệnh.
Người hầu do dự một chút, rồi nói: “Thực ra... không cần điều tra đâu, vì bọn họ chỉ đến Cục Điều tra thành phố Long Giang một chuyến. Sau khi trở về là khỏe lại luôn.”
“...Hôm đó có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?” Quản gia gặng hỏi.
Người hầu gãi đầu: “Không có gì cả. À mà, hôm đó Thích tiền bối có đến Cục Điều tra, ở lại một lát rồi rời đi.”
Cái tên ấy vừa được nhắc đến, ánh mắt quản gia lập tức trở nên u ám.
Lại là Thích Tuyền!
Trong lòng ông ta dâng lên một dự cảm khó tả. Sự hồi phục của những người kia chắc chắn không thể không liên quan đến cô ta. Nhưng rốt cuộc, cô ta đã làm cách nào?
Nếu thật sự trên đời này có phương pháp chữa trị kinh mạch, vậy thì tại sao chủ nhân của ông ta lại phải chịu đựng đau khổ bao năm qua?
Sáng hôm sau, khi Thích Tuyền vừa thức dậy, cô đã nhận được điện thoại từ Lý Quốc Diên.
Cục Điều tra suốt đêm qua đã tổng hợp, sắp xếp tất cả manh mối từ những lá Bùa Lưu Ảnh và đánh dấu rõ ràng trên bản đồ.
Hóa ra Tạ Lãm Châu đã mất hai mươi năm trời để tìm ra gần ba mươi cứ điểm của tổ chức tà tu.
Ông ấy là quỷ, mà trong tổ chức tà tu lại toàn Thiên sư cao cấp. Việc ông ấy lén điều tra như vậy thực sự cực kỳ nguy hiểm, chỉ sơ sẩy một chút thôi là hồn phi phách tán.
Chính vì thế, Lý Quốc Diên vô cùng kính phục ông ấy.
“Đại sư, mời ngài đến đây một chuyến, chúng ta cùng bàn bạc việc tiêu diệt những cứ điểm này.”
Thích Tuyền cười nhẹ: “Được thôi.”
Lý Quốc Diên chợt nhớ ra điều gì, vội nói thêm: “À, còn nữa. Trước đó chúng tôi định đưa bệnh nhân từ Long Kinh về Long Giang, nhưng Thích y sư đang ở Long Kinh mà. Xem xét tình trạng bệnh nhân bây giờ, có thể nhờ Thích y sư khám giúp không?”
Nghe vậy, Thích Tuyền bật cười: “Cái này ông có thể trực tiếp nhắn tin hỏi anh ấy mà.”
Lý Quốc Diên thở dài: “Tôi đã nhắn rồi, nhưng cậu ấy không trả lời.”
Thích Tuyền hơi sững người, rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Cục Điều tra đã sắp xếp cho nhóm cô ở một homestay đầy đủ tiện nghi.
Trong bếp, Linh Sinh đang bận rộn nấu bữa sáng.
Anh mặc một chiếc áo len rộng, quấn tạp dề quanh eo, tay cầm cái sạn chiên trứng.
Mùi thơm lan tỏa khắp phòng.
Thích Tuyền bật cười, nói vào điện thoại: “Cục trưởng Lý, tôi sẽ trả lời ông sau nhé.”
“Được, cảm ơn cô.”
Mộng Vân Thường
Nghe thấy tiếng động phía sau, Linh Sinh quay đầu nhìn cô một cái, rồi khéo léo lấy trứng chiên ra dĩa, bày thêm cháo rau và dưa muối – một bữa sáng vừa đẹp mắt vừa ngon miệng.
“Thơm quá đi!” Thẩm Huy hí hửng đi vào theo mùi thơm, quay sang nói với Đường Miên: “Cô vẫn chưa được nếm tay nghề của tổng y sư nhà chúng ta đúng không?”
Đường Miên nhướn mày, liếc xéo anh ta: “Chứ không phải vì anh tranh được suất đi công tác với tiền bối nhiều hơn tôi sao? Có gì mà vênh váo.”
Thẩm Huy vội cười xòa, không dám trêu thêm: “Thật ra thì tu vi của cô cao hơn tôi mà, đơn vị cần cô ở lại xử lý vụ án hơn. Chủ nhiệm Mạnh mới để tôi đi lái xe thôi, chứ khả năng lái xe của cô với tôi ngang nhau.”
Đường Miên cười nhạt: “Ồ, tôi có nên cảm ơn lời khen của anh không đây?”
Thẩm Huy gãi đầu cười gượng: “Ờ, tùy cô thôi…”