Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 422

Cập nhật lúc: 2025-05-29 16:03:32
Lượt xem: 120

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại phòng y tế.

Một người đàn ông gầy gò đang nằm yên trên giường bệnh. Anh ấy từng là một điều tra viên xuất sắc, được chính phủ âm thầm đào tạo như hạt giống triển vọng. Nhưng trong một nhiệm vụ bí mật ba năm trước, anh bị thương nặng ở đan điền. Từ đó đến nay, ngày đêm đau đớn dằn vặt, chẳng đêm nào ngủ yên.

Dù vậy, ý chí của anh vẫn không hề lay chuyển. Khi đối diện với Linh Sinh, anh vẫn giữ nụ cười nhẹ, giọng điệu ôn hòa:

“Y sư, cảm ơn anh đã đồng ý điều trị cho tôi. Tôi biết tình trạng này rất khó chữa, giới huyền môn cũng không có cách gì dứt điểm được. Anh cứ cố gắng hết sức là được, đừng tạo áp lực tâm lý cho mình.”

Ba năm trước, một vị y sư từng nhận điều trị cho anh, nhưng sau khi không thể chữa khỏi đã day dứt đến mức bật khóc, luôn miệng xin lỗi. Thật ra anh chưa bao giờ trách người đó. Khi kinh mạch đã bị thương, hậu quả như vậy là điều không thể tránh khỏi.

Linh Sinh không nói gì, chỉ ấn nút kích hoạt thiết bị.

“Nhắm mắt lại.”

Người bị thương có chút hoang mang, nhưng vẫn làm theo lời.

Linh Sinh giơ tay phải lên, lơ lửng trên đan điền của anh ấy. Linh lực ôn hòa lan ra, từ từ dò xét vào bên trong, đánh giá mức độ tổn thương ở khu vực xung quanh.

Trước khi đến đây, Linh Sinh đã chuẩn bị sẵn một phác đồ điều trị. Anh hiểu rõ: đan điền là nơi tu sĩ dùng để tích trữ linh lực, hoàn toàn khác với kinh mạch – vốn chỉ làm nhiệm vụ dẫn truyền.

Với tu sĩ dưới cảnh giới Nhân Hoàng, linh lực chỉ có thể tích tụ trong đan điền. Nếu nơi này bị thương, thì việc tu luyện gần như vô vọng.

Tình trạng của người đàn ông là do bị ngoại lực xâm nhập – cụ thể là linh lực của kẻ địch. Không chỉ làm hỏng chức năng của đan điền, mà nguồn linh lực đó còn cứ như ký sinh trùng bám trong cơ thể, ngày đêm phá rối khiến anh ta đau đớn đến mức sống không bằng chết.

Linh lực đó khác hẳn với linh lực bản thân – vốn được tinh luyện từ linh khí trời đất và "khóa" trong đan điền. Một khi đan điền tổn thương, linh khí không thể giữ lại mà sẽ tiêu tán. Còn linh lực từ người khác, nếu không bị cưỡng chế đẩy ra thì sẽ cứ thế bám trụ trong cơ thể mãi.

Việc đầu tiên mà Linh Sinh phải làm chính là trục xuất nguồn linh lực nhiễu loạn kia. Sau đó mới có thể bắt đầu quá trình chữa trị tổn thương đan điền.

Với trình độ của Linh Sinh, việc trục xuất linh lực không khác gì trở bàn tay.

Chỉ trong tích tắc, linh lực của anh đã bao phủ được tàn dư bên thứ ba đang ẩn trong đan điền bệnh nhân, rồi nhanh chóng dời nó ra ngoài. Vừa thoát khỏi cơ thể, nguồn linh lực kia lập tức tan biến trong không khí như chưa từng tồn tại.

Người đàn ông bật mở mắt. Trên mặt anh là vẻ kinh ngạc tột độ.

Đây là... chuyện gì vậy?

Thứ đã hành hạ anh suốt ba năm trời… lại biến mất chỉ trong chớp mắt?

Chỉ mới vài phút trôi qua.

Người đàn ông bị thương vẫn chưa thể tin vào cảm giác trong cơ thể mình. Anh ấy lẩm bẩm, giọng run run:

“Y sư… thứ trong đan điền của tôi... thật sự biến mất rồi sao?”

Mặc dù miệng còn nghi hoặc, nhưng trái tim anh đã gần như tin chắc điều kỳ diệu ấy là thật. Bởi ba năm nay, chưa từng có một ngày nào anh cảm thấy nhẹ nhõm và thư thái như lúc này. Không còn bị dòng linh lực hỗn tạp giày vò, cả cơ thể như vừa được tái sinh.

Linh Sinh không trả lời ngay. Anh bấm nút trên thiết bị bên cạnh.

“Xin hãy giữ yên lặng.”

Sau đó lại bấm thêm lần nữa.

“Xin hãy nhắm mắt lại.”

Người bị thương cố kiềm chế sự phấn khích, ngoan ngoãn nhắm mắt lại lần nữa. Linh Sinh đưa luồng linh lực tiến vào đan điền, nhẹ nhàng như dòng suối mát len lỏi qua mảnh đất khô cằn. Sau ba năm bị hành hạ, đan điền anh ta đã tổn thương nghiêm trọng, nhưng dưới dòng linh lực dịu dàng ấy, những vết rạn nứt dường như được chữa lành dần.

Người bị thương vô thức hấp thụ một chút linh khí xung quanh, luồng linh khí ấy nhanh chóng chuyển hóa thành linh lực, hội tụ trong đan điền. Kỳ lạ thay, những luồng linh lực này dường như bị thu hút bởi khí tức của Linh Sinh, cứ xoay quanh anh, lưu luyến chẳng muốn rời đi.

Người đàn ông cảm động đến mức suýt rơi nước mắt.

Anh cứ ngỡ cả đời này sẽ bị tàn phế, không ngờ chỉ trong một lần chữa trị, tất cả đã thay đổi. Trước khi đến đây, trong lòng anh còn đầy hoài nghi. Còn bây giờ, anh chỉ muốn quỳ xuống dập đầu cảm tạ vị “thần y” trẻ tuổi ấy.

Thời gian điều trị kéo dài khá lâu. Khi cuộc họp kết thúc, Thích Tuyền vừa bước ra đã thấy cửa phòng y tế vẫn còn đóng im lìm.

Tạ Lãm Châu tiến lại gần, thì thầm hỏi Lý Quốc Diên:

“Tôi thấy Linh Sinh vào phòng y tế từ nãy giờ, vẫn chưa ra. Thằng bé sao rồi?”

Lý Quốc Diên chỉ cười bí ẩn:

“Chờ cậu ấy ra là ông sẽ biết.”

Một lúc sau, cửa phòng y tế mở ra. Linh Sinh bước ra với chiếc máy nghe nhạc điện tử quen thuộc trong tay. Khi nhìn thấy Thích Tuyền đang đứng chờ ở ngoài, anh lập tức mỉm cười bước đến cạnh cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/422.html.]

“Chữa xong rồi chứ?” Thích Tuyền hỏi, giọng nhẹ nhàng mà đầy quan tâm.

Anh gật đầu, nhét máy nghe nhạc vào túi áo.

Lý Quốc Diên nhìn cảnh tượng ấy, không giấu được sự thán phục:

“Y thuật của Thích y sư quả thật khiến người ta phải khâm phục.”

Tạ Lãm Châu cũng tò mò không chịu nổi, rướn cổ hỏi:

“Chữa bệnh gì vậy?”

Lời còn chưa dứt, một người đàn ông gầy gò từ trong phòng y tế lao ra. Khuôn mặt anh ta hiện rõ sự xúc động và biết ơn.

“Cảm ơn thần y! Cảm ơn thần y!”

Anh ta lại quay sang cúi đầu với Lý Quốc Diên:

“Cảm ơn Cục trưởng Lý đã cho tôi cơ hội này!”

Lý Quốc Diên vỗ vai anh, mỉm cười đầy ấm áp:

“Những năm qua cậu đã vất vả rồi. Bây giờ bệnh đã khỏi, cứ yên tâm tìm một công việc ổn định, sống cuộc đời mới cho thật tốt.”

Người đàn ông khựng lại, ánh mắt đỏ hoe:

“Cục trưởng… ông không cần tôi nữa sao?”

Lý Quốc Diên bật cười:

“Sao lại không? Nhưng cậu đã chịu đựng suốt ba năm, chẳng lẽ không muốn sống yên ổn một thời gian?”

“Không muốn thì là giả.” Anh ta lau nước mắt, nghẹn giọng:

“Nhưng tôi biết rõ, chừng nào tà tu còn tồn tại, thì dân thường chúng ta không thể sống yên.”

Anh ta thẳng lưng, ánh mắt kiên nghị:

“Cục trưởng, tôi xin được quay lại đơn vị!”

Hốc mắt Lý Quốc Diên đỏ hoe, ông gật đầu:

“Được! Nhưng trước hết, hãy nghỉ ngơi cho tốt. Đợi khi nào sức khỏe đạt tiêu chuẩn, chúng ta sẽ nói chuyện quay lại đơn vị.”

Người đàn ông gật đầu thật mạnh:

“Cục trưởng, không chỉ mình tôi đâu… ai cũng mong được quay lại đội.”

Lý Quốc Diên nghiêm giọng:

“Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp.”

“Cảm ơn Cục trưởng Lý! Cảm ơn thần y!” Anh ta rời đi với ánh mắt tràn đầy hy vọng.

Tạ Lãm Châu đứng bên cạnh, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc. Ông quay sang hỏi lại:

“Vừa rồi… là chữa bệnh gì vậy?”

Dù trong lòng đã đoán được phần nào, nhưng ông vẫn chưa dám tin vào suy nghĩ của mình. Trước đây, khi nghe Linh Sinh là y sư tại Cục Điều tra, ông cứ nghĩ chỉ là một y sư bình thường. Vì đầu óc lúc ấy rối ren, ông cũng không nghĩ nhiều.

Mộng Vân Thường

Nhưng khi chứng kiến vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng của người đàn ông kia, ông mới dần nhận ra có gì đó bất thường.

Linh Sinh mới chỉ 19 tuổi, lại từng bị giam giữ suốt 19 năm. Như vậy thì anh không thể có đủ thời gian để học hành, thi lấy bằng hành nghề y hợp pháp. Trừ khi… anh là một trong số ít người được Cục đặc cách tuyển dụng theo diện huyền môn – những người tinh thông Y đạo.

Nghĩ đến đây, ông không khỏi kinh ngạc, ánh mắt không rời khỏi Linh Sinh rồi lại nhìn sang Thích Tuyền.

Ông cúi đầu, giọng đầy cảm kích:

“Tiền bối… tôi thật sự rất biết ơn cô.”

Thích Tuyền bật cười, giọng nhẹ nhàng:

“Là do cậu ấy có thiên phú.”

Loading...