Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 439

Cập nhật lúc: 2025-05-30 17:09:36
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên kia vách đá, Thích Tuyền đang giằng co với hai kẻ: râu dê và mặt sẹo. Không ai trong số họ ra tay trước. Thích Tuyền thả thần thức bao trùm cả dãy núi, nhưng lại không thể xuyên qua được cánh cửa động phủ. Có thể thấy, người đang ở bên trong cũng là một cao thủ cảnh giới Nhân Hoàng, hơn nữa còn ở đỉnh phong. Việc thần thức của cô bị cản trở là hoàn toàn hợp lý.

Dù chưa từng giao đấu với Thiên sư cảnh giới Nhân Hoàng, nhưng Thích Tuyền đã từng tiêu diệt Quỷ Tướng – một tồn tại tương đương với Nhân Hoàng trong quỷ giới. Hơn nữa, kiếp trước cô từng đối mặt với Quỷ Tướng cấp bậc 3, sức mạnh gần bằng Nhân Hoàng đỉnh phong. Vì vậy, cô không hề thiếu kinh nghiệm khi đối đầu với loại kẻ địch này.

Cô giơ trường đao, chiến ý bừng bừng như ngọn lửa cháy mạnh, ngày càng dữ dội. Sức mạnh từ khí thế ấy không chỉ khiến hai kẻ đối diện khiếp sợ mà còn lan rộng, chấn động đến cả đám Thiên sư ở phía dưới vách núi. Bầu không khí giao chiến bỗng im bặt. Từng ánh mắt đều ngẩng lên nhìn bóng người đang lơ lửng giữa không trung – bóng dáng của một nữ Thiên sư vô song.

Có người thấp giọng hỏi: “Không phải mọi người đều bảo Thích tiền bối tinh thông Kiếm đạo sao? Sao cô ấy lại dùng đao vậy?”

Một người khác đáp: “Tới cảnh giới như của cô ấy thì cầm đao hay kiếm cũng chẳng khác gì. Dùng gì cũng là vũ khí g.i.ế.c địch.”

Lúc này, một điều tra viên có chút lo lắng: “Thích tiền bối lúc nào cũng tung đại chiêu ngay từ đầu. Nếu thủ lĩnh của đám tà tu xuất hiện sau cùng thì sao?”

“Không đâu.” Ninh Chí trả lời dứt khoát.

“Sao anh chắc vậy? Dù đều là cảnh giới Nhân Hoàng, rất có thể thực lực của tên kia còn mạnh hơn Thích tiền bối.”

Ninh Chí khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy cậu có thấy Địch Mông thua Dư Lan Chi không?”

“Không có!” Người kia lập tức lắc đầu, ánh mắt bỗng sáng rực lên.

Đúng vậy, thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp đâu phải chỉ có mình Địch Mông?

Trên không trung, bóng đao khổng lồ hóa thành hình thể rõ ràng, khí thế sắc bén ngập trời như muốn xé toạc bầu trời. Nó mang theo sức mạnh hủy diệt, thẳng tắp đánh về phía hai tên đã uống Bạo Huyết Đan. Dưới ánh sáng mặt trời, linh lực trắng nhạt phát ra ánh vàng nhạt, như một lưỡi đao công đức – tượng trưng cho chính nghĩa, giáng xuống đầu yêu ma tà ác.

Thiên sư râu dê và mặt sẹo đều hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, trong đầu họ chỉ còn một suy nghĩ duy nhất—

Chạy! Chạy thật nhanh! Chạy ngay lập tức!

Nhưng đã quá muộn.

Trường đao vung xuống, cắt ngang bầu trời. Hai người dù có phản ứng cực nhanh cũng không thể thoát khỏi phạm vi của đòn đánh này.

ẦM!

Mặt đất rung chuyển dữ dội, vách đá bị xé toạc một đường nứt khổng lồ, đá vụn bay tứ tung, bụi mù cuộn lên mịt mù trời đất. Trong tích tắc, toàn bộ động phủ vốn được ẩn giấu sâu dưới vách đá bị phơi bày trước ánh sáng.

Thi thể của râu dê và mặt sẹo hoàn toàn tan biến – từ xác thịt đến linh hồn, tất cả hóa thành bụi mịn, biến mất không dấu vết.

Không một tiếng động.

Không ai dám thở mạnh.

Toàn bộ chiến trường chìm trong một khoảng lặng tuyệt đối. Tất cả ánh mắt đều tập trung lên thân ảnh cao ngạo đứng giữa bầu trời – hình bóng của Thích Tuyền như ngọn núi bất động, sừng sững giữa trời đất.

Bên trong lòng mỗi người là một trận cuồng loạn – muốn reo hò, muốn hét to, muốn bật khóc, muốn làm bất cứ điều gì... nhưng lại không dám phá vỡ sự tĩnh lặng thiêng liêng này.

Có người không kiềm được xúc động, nước mắt giàn giụa, vừa khóc vừa thì thầm: “Hu hu hu… Tôi thật sự nhìn thấy tiên nữ rồi…”

Khi ánh sáng bụi mù tan đi, trước mắt mọi người là một khung cảnh động phủ nguy nga tráng lệ, lộng lẫy vượt xa tưởng tượng.

Tên thủ lĩnh của tổ chức tà tu đang trốn sâu trong động phủ nằm ngay phía sau vách đá, không khí quanh đó căng thẳng đến nghẹt thở, như chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ thổi bùng lên cả chiến trường.

Địch Mông bất ngờ lao tới, vung chùy đánh một cú trời giáng vào mặt Dư Lan Chi, rồi thẳng tay còng tay ông ta lại bằng còng khóa linh lực đặc chế. Anh cười khoái trá nhìn vẻ mặt kinh hoàng của đối phương: “Chắc là chưa từng bị đánh thế này đúng không?”

Dư Lan Chi chỉ trợn mắt, hoàn toàn không thể tin nổi. Điều khiến ông ta hoảng sợ không phải là cú đánh kia, mà là việc làm sao một Thiên sư cấp 6 như Địch Mông lại có thể đánh bại được ông – một cao thủ cấp 7.

Địch Mông không buồn giải thích, anh tiện tay quăng ông ta ra phía sau như vứt một bao tải rác. Khung cảnh hỗn loạn vẫn tiếp tục diễn ra, nhiều tà tu bị thương nằm co quắp trên mặt đất, không thể di chuyển, trong khi những kẻ mạnh hơn thì bị khóa tay để phong ấn linh lực, không cho phản kháng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/439.html.]

Dư Lan Chi trở thành kẻ đầu tiên ở cảnh giới Thiên sư cấp 7 bị còng tay giữa chiến trường. Cực kỳ mất mặt.

Chứng kiến hành động này, đám người đang hoảng loạn cũng như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng. Bọn họ nhanh chóng tiếp tục tham gia chiến đấu. Ai cũng muốn tận mắt chứng kiến trận quyết chiến giữa Thích Tuyền và thủ lĩnh tà tu – nhưng trước mắt vẫn còn đám tàn quân đang cản đường.

Không thể vừa muốn xem kịch hay, lại vừa ngồi yên không làm gì. Giờ là lúc tốc chiến tốc thắng, dọn sạch chiến trường để đến khi Thích Tuyền cần, bọn họ còn có thể giúp được chút sức.

Tinh thần của nhóm huyền môn chính phủ lập tức được vực dậy. Hình ảnh Thích Tuyền chỉ dùng một đao hạ gục hai kẻ đã đột phá đến cảnh giới Nhân Hoàng vẫn in đậm trong tâm trí họ. Cô như một ngọn lửa lớn thắp lên lòng can đảm trong họ.

“Xông lên!”

Trong khi đó, phe tà tu thì hoàn toàn trái ngược. Nhìn thấy sức mạnh khủng khiếp của Thích Tuyền, tinh thần chiến đấu của họ gần như tan vỡ. Trước mặt là một người như thần giáng thế, bọn họ còn dám đánh nữa sao?

Vách núi phía sau vỡ ra một khe nứt sâu hoắm – vết tích do một đòn của Thích Tuyền để lại. Chỉ bằng một chiêu đã làm nứt cả sơn mạch, ai dám đối đầu?

Mộng Vân Thường

Trong tâm trí của tất cả tà tu lúc này chỉ còn một ý nghĩ: “Trừ khi là người kia ra mặt...”

Thế nhưng, cho dù bên ngoài đã hỗn loạn đến mức trời long đất lở, người kia vẫn chưa có ý định lộ diện.

Ở bên ngoài động phủ, Thích Tuyền đứng lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ vẫn bình tĩnh như thể mọi thứ đang nằm trong tầm kiểm soát.

[Đại lão, giờ chúng ta nên làm gì?] Hệ thống hoảng hốt lên tiếng trong đầu cô.

Thích Tuyền thản nhiên trả lời: [Tôi còn nhiều đao lắm.]

Hệ thống: ! >.<

Một thanh trường đao khác hiện ra trong tay cô, linh lực ngập tràn, khí thế còn mạnh hơn cả thanh đao trước. Tà tu đứng ở đáy vực chỉ biết nhìn nhau đầy hoang mang: “Ngài ấy nghiêm túc đấy à? Sao linh lực vẫn còn dồi dào như vậy chứ?!”

Lưỡi đao khổng lồ c.h.é.m mạnh vào vách đá, mang theo áp lực khủng khiếp và sóng âm dữ dội, thẳng tay bổ về phía cửa động phủ được dát vàng lấp lánh.

Ầm — một tiếng nổ rung chuyển cả sơn mạch!

Cửa động phủ bị phá hủy ngay lập tức. Vàng bạc ngọc thạch văng tung tóe, từng mảng đá sụp xuống, tiếng vang vọng khắp núi rừng. Cho dù có kiên cố đến đâu, một cánh cửa cũng không thể chịu nổi đòn tấn công toàn lực của một người ở cảnh giới Nhân Hoàng.

Mà đây, vẫn chỉ là một phần sức mạnh của Thích Tuyền.

Cô đang cẩn thận kiểm soát lực đạo, đảm bảo không phá hủy toàn bộ sơn mạch, mà chỉ tập trung đánh sập các tầng trận pháp phòng ngự bên trong động phủ. Có thể thấy, kẻ bên trong sợ c.h.ế.t đến mức nào – từ ngoài vào trong bố trí tới bốn, năm tầng trận pháp cấp 9.

Muốn trường sinh bất tử mà sống trong sợ hãi như vậy, đúng là làm nhục thiên đạo.

Hầu hết các lớp trận pháp trong động phủ đã bị cô đánh tan. Người bên trong, dù có đang nhập định hay bế quan, chắc chắn cũng phải nhận ra mối nguy trước mắt.

Thích Tuyền bật cười, giọng lạnh nhạt vang vọng giữa trời đất: “Một người đã đạt đến cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong, mà chỉ bố trí được mấy trận pháp cấp 9. Thật là...”

Câu nói chưa dứt, nhưng ai cũng hiểu phần cô để lại là gì – “phế vật”.

Thích Tuyền chưa bao giờ tùy tiện đánh giá thấp ai, nhưng người trong động phủ này – hoàn toàn xứng đáng với sự khinh miệt đó.

“Con rùa rụt đầu trong kia!” Địch Mông hét lớn: “Lúc tàn sát người ta thì mắt không thèm chớp, giờ đến lượt mình thì trốn chui trốn nhủi à? Có gan thì ra đây!”

Tiếng cười rộ lên từ các Thiên sư vang vọng khắp chiến trường.

Gương mặt đám tà tu thì cực kỳ khó coi. Người bị bọn họ tôn sùng gọi là Tôn thượng, giờ lại bị người ta sỉ nhục trước mặt đám đông, khiến bọn họ vừa giận vừa nhục. Một số còn siết chặt nắm đấm, nhưng khí thế đã hoàn toàn tan rã.

Thích Tuyền đang chuẩn bị vung đao lần nữa, thì bất ngờ trong động phủ phát ra một luồng kiếm khí dữ dội, đánh thẳng về phía cô.

Cô phản ứng cực nhanh, giơ đao lên đỡ, thân hình bị đánh bật lùi lại mấy mét.

Khóe môi Thích Tuyền cong lên thành nụ cười sâu hơn. Cuối cùng cũng chịu ló mặt ra rồi – đúng là cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong, lực đạo không hề tầm thường.

Loading...