Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 440

Cập nhật lúc: 2025-05-30 17:09:55
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiếp trước, Thích Tuyền từng tu luyện đến cảnh giới Nhân Hoàng bậc một. Ở trong giới huyền môn, cô là tồn tại không ai dám xem thường. Nhưng suốt cả đời, cô vẫn dừng lại ở bậc một, không cách nào tiến thêm được bước nào nữa.

Kiếp này, tại trạch viện của Lỗ Giáng, cô nhận được kim quang công đức từ Kỷ Thánh Triết, lại nhờ cơ duyên đặc biệt mà đột phá lên bậc hai của cảnh giới Nhân Hoàng. Đối với người tu hành, mỗi một bước tiến về sau đều giống như leo lên trời. Bậc ba, bậc bốn... về sau mỗi tầng đều gian nan, không dễ gì vượt qua.

Nhưng bây giờ, trước mắt cô chính là một cơ hội vô cùng hiếm có — đối đầu trực diện với một Thiên sư cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong.

Cô không hề sợ hãi, trái lại còn vô cùng mong chờ.

Trong động phủ sâu bên dưới vách đá, kẻ kia thấy một đòn kiếm khí ban nãy không trúng đích, lập tức lại b.ắ.n ra một luồng kiếm quang khác.

Thích Tuyền nhấc đao lên c.h.é.m xuống. Kiếm quang bị chẻ làm đôi, tan rã thành vô số điểm sáng trắng rồi biến mất vào không khí. Khóe môi cô nhếch lên, trong mắt hiện rõ sự hứng thú.

"Là không tiện tấn công, hay thật ra chỉ có thể đánh được từng ấy thôi?"

Nếu như những người bên dưới nghe được lời thì thầm này của cô, e rằng sẽ tức đến mức phun máu. Kiếm khí vừa rồi mạnh đến mức một tu sĩ cấp sáu cũng không thể chống đỡ, vậy mà cô còn dám chê là nông cạn?

Thích Tuyền không phải kiểu người chờ kẻ địch ra tay trước. Linh lực trong người hóa thành một cây cung trắng nhạt. Cô cầm lấy linh tiễn, buông lỏng đầu ngón tay, mũi tên xé gió bay thẳng về phía cửa động phủ, lao vào không gian tối đen ẩn chứa vô số tội ác kia.

Bên trong động phủ, một người đàn ông đang ngồi nghiêm trang tại trung tâm một pháp trận. Hắn liên tục hấp thu sinh cơ và khí vận truyền lên từ căn cứ phía dưới. Hơi thở quanh hắn càng lúc càng mạnh, giống như sóng trào không ngừng dâng cao.

Đây là một loại cấm thuật vô cùng tà ác — trận pháp cướp đoạt sinh cơ và khí vận của kẻ khác. Nhờ trận pháp này, tu vi của hắn tăng lên với tốc độ không tưởng.

Người đời vẫn thường nói: kẻ có đại khí vận là kẻ được Thiên Đạo ưu ái, có thiên phú hơn người, dễ bước lên con đường trường sinh đại đạo.

Mà hắn — đã cướp được rất nhiều khí vận như thế. Thành công chỉ còn cách đúng một bước.

Chỉ tiếc, hai mươi năm trước, hắn lại không dám g.i.ế.c c.h.ế.t Thích Tuyền.

Sách cổ về cấm thuật nói không sai: Thích Tuyền chính là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu luyện của hắn.

Hắn lẽ ra phải ra tay từ sớm!

Linh tiễn đ.â.m xuyên vào màn đêm trong động phủ, b.ắ.n thẳng về phía hắn — nhưng không phải là nhắm vào hắn, mà là nhắm vào trận pháp!

Mũi tên lao vào khối trận thạch trung tâm, phát ra âm thanh "rắc rắc", trên bề mặt lập tức xuất hiện vài vết nứt.

Ánh sáng trận pháp lập tức mờ đi, dòng sinh cơ và khí vận cũng bị gián đoạn chỉ trong tích tắc.

Chưa kịp phản ứng, một mũi linh tiễn khác lại lao đến, lần này đ.â.m thẳng vào khe nứt cũ. Trận thạch vỡ thêm vài chỗ, gần như không thể tiếp tục duy trì.

Người đàn ông cau mày, sát khí bùng lên.

Cứ tiếp tục như vậy, chưa kịp đột phá lên cảnh giới Nhân Tiên thì trận pháp đã bị phá hủy trước rồi.

Không còn cách nào khác, hắn đứng dậy, bóng người lóe lên, trong chớp mắt đã xuất hiện bên ngoài động phủ.

Trên đỉnh vách núi dựng đứng, hai người đứng đối mặt trong không trung.

Khí thế thuộc về cảnh giới Nhân Hoàng lan ra bốn phía như sóng trào, chấn động toàn bộ thung lũng. Tất cả mọi người bên dưới đều không tự chủ được mà buông pháp khí xuống, có người thậm chí còn không chịu nổi áp lực, quỳ rạp trên mặt đất.

Đại lão giao chiến, không phải nơi phàm nhân có thể chen chân vào.

Thích Tuyền liếc mắt nhìn người đàn ông đối diện.

Nói thật, hắn không giống với tưởng tượng của cô lắm — hoặc cũng có thể nói là quá mức bình thường.

Bình thường đến mức nếu hắn đứng lẫn trong đám đông, chưa chắc cô đã để ý tới.

Hắn mặc đạo bào tung bay, tóc dài búi cao bằng một cây trâm gỗ, thoạt nhìn có chút tiên phong đạo cốt.

Hệ thống ré lên đầy ghét bỏ:

[Thật sự là làm nhục đạo bào! Cái thứ bị hắn mặc lên người nhìn vào chỉ khiến người ta buồn nôn thôi.]

Dưới chân núi, đột nhiên vang lên một tiếng thốt đầy kinh ngạc lẫn nghi ngờ — là Doãn Dật.

Dù sao ông ta cũng là chưởng môn một phái, dưới sức ép từ một kẻ mạnh như vậy, ông ta đã cố gắng hết sức để không bị ép quỳ xuống, còn cắn răng ngẩng đầu nhìn lên. Nhưng càng nhìn càng thấy quen mắt.

"Ngươi... ngươi...!" Giọng Doãn Dật run rẩy: "Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu rồi!"

Người đàn ông cúi đầu, liếc nhìn ông ta như nhìn một con sâu nhỏ dưới chân.

"Doãn Dật." Giọng nói của hắn nhẹ tênh, đầy khinh miệt: "Nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn chỉ mới cấp bảy thôi à?"

Doãn Dật: “???”

Là chưởng môn đường đường chính chính, vậy mà lại bị mỉa mai trước mặt bao người. Ông ta tức đến đỏ mặt, hận không thể đào đất chui xuống cho đỡ nhục.

"Rốt cuộc ngươi là ai?!" Ông ta giận dữ gào lên.

Người đàn ông hất tay, một luồng linh lực sắc bén b.ắ.n về phía ông ta. Doãn Dật không kịp né tránh, phun ra một ngụm m.á.u lớn, cả người nửa quỳ trên mặt đất.

May mắn thay, trên người ông ta có bùa Đoàn Kết, giúp đồng đội chia sẻ phần nào thương tổn. Nếu không, có lẽ ông ta đã nát bét rồi.

Người đàn ông kia khẽ thở dài, ánh mắt đầy kinh ngạc:

"Phòng ngự của ngươi… sao có thể mạnh đến mức này được?"

Vừa rồi hắn vẫn đang tập trung tu luyện, hoàn toàn không để ý tới diễn biến bên ngoài. Chỉ khi tấn công Doãn Dật, hắn mới phát hiện ra điều gì đó không ổn.

"Thảo nào…" Hắn dừng lại, liếc nhìn Thích Tuyền đầy dò xét. "Thảo nào chính phủ lại dám cử một đám Thiên sư cấp thấp đến đây, thì ra là vì có người như cô làm chỗ dựa."

Nói rồi, hắn bật cười lạnh:

"Chẳng lẽ là dùng cấm thuật?"

Thích Tuyền nhìn hắn như thể đang phí thời gian:

"Ngươi nói nhiều quá rồi đấy."

Mộng Vân Thường

Sắc mặt của người đàn ông lập tức trở nên lạnh lẽo:

"Ngươi thật sự nghĩ ta không thể g.i.ế.c được ngươi à?"

"Vậy thì thử xem sao."

Linh lực nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay Thích Tuyền, lần này không phải là trường đao quen thuộc, mà là một thanh đoản đao sắc lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/440.html.]

Mọi người xung quanh sững sờ:

"Đại lão, rốt cuộc ngài có bao nhiêu loại binh khí thế?"

Đúng lúc ấy, Doãn Dật như bừng tỉnh khỏi ký ức:

"Ta nhớ rồi! Ngươi là Thái Cát! Là Thái Cát!"

Toàn trường lập tức im phăng phắc.

...Doãn chưởng môn à, dù ông có ghét hắn đến mấy, cũng đừng gọi người ta là “gà què” chứ?

(Thái kêThái Cát đồng âm.)

Những tà tu xung quanh cũng ngơ ngác. Họ chưa bao giờ biết tên thật của Tôn thượng, từ trước đến nay chỉ gọi hắn là “Tôn thượng”. Giờ nghĩ lại, chẳng lẽ chỉ vì cái tên nghe không thuận tai nên hắn giấu luôn?

Vốn dĩ Thiên sư rất ít khi đổi tên, chỉ khi c.h.ế.t mới thay danh, nên nếu hắn tên là Thái Cát thì cũng đành phải chấp nhận.

Doãn Dật đôi mắt đỏ hoe, giọng đầy phẫn nộ:

"Không ngờ ngươi vẫn còn sống!"

Sắc mặt Thái Cát giờ đây âm trầm đến cực độ. Hắn nhìn xuống Doãn Dật ở dưới vách núi, linh lực cuồn cuộn tích tụ trong tay.

Nhưng đúng lúc ấy, Thích Tuyền đã giơ đoản đao, mỉm cười:

"Đối thủ của ngươi là ta."

Thái Cát chuyển ánh mắt trở lại Thích Tuyền, giọng trầm xuống:

"Ngươi thực sự muốn đối đầu với ta sao?"

"Không phải là muốn." Thích Tuyền thản nhiên đáp, giọng nghiêm túc. "Mà là ta phải trả thù cho những người đã chết."

Thái Cát phá lên cười, đầy khinh thường:

"Được dùng sinh mạng tầm thường để giúp ta bước lên con đường Nhân Tiên, đó là vinh hạnh của bọn chúng!"

Mọi người:

“…Có hơi càn rỡ rồi đấy.”

[Đại lão, g.i.ế.c hắn đi!!] – Hệ thống giận dữ gào lên trong đầu cô.

Thích Tuyền nghiêng đầu, giọng bình thản:

"Ngươi thật sự nghĩ sau khi g.i.ế.c nhiều người như vậy, Thiên Đạo sẽ để ngươi thành Nhân Tiên à?"

"Tại sao không?" – Thái Cát không hề nao núng. "Ta dựa vào bản lĩnh để tu luyện, tại sao lại không được công nhận? Thiên Đạo tự xưng công bằng, nhưng lại không chấp nhận kẻ khai phá lối đi riêng sao?"

Mọi người im lặng. Người này… thật sự điên rồi.

Thích Tuyền giơ đao lên, nhắm thẳng về phía hắn:

"Bắt đầu thôi."

"Khoan đã." – Thái Cát bất ngờ lên tiếng. "Chẳng lẽ ngươi không muốn trở thành Nhân Tiên sao?"

Cô không đáp.

"Nếu ngươi chịu hợp tác, ta có thể chia sẻ khí vận cho ngươi. Hai chúng ta liên thủ, tiêu diệt hết đám sâu kiến này, cùng nhau thống trị thiên hạ. Như vậy không tốt hơn sao?"

Thích Tuyền lắc đầu, giọng chắc nịch:

"Không tốt."

"Tại sao?"

"Vì ngươi quá xấu."

Thái Cát sửng sốt:

"...?"

Thích Tuyền nhíu mày, như đang nhìn thứ gì đó dơ bẩn:

"Người thì xấu, tâm địa còn xấu hơn. Ta chưa bao giờ kết bạn với người xấu xí."

Phía dưới vách núi có người không nhịn được, bật cười khúc khích.

Thái Cát giận dữ đến tím tái mặt mày. Từ nhỏ đến lớn, thứ khiến hắn oán hận nhất chính là bị người ta khinh thường. Hắn từng bị cười nhạo vì vẻ ngoài tầm thường, từng bị đẩy xuống làm tạp dịch vì tư chất kém. Ai cũng có thể mắng chửi hắn, xem thường hắn.

Từng câu chữ đó như lưỡi d.a.o rạch sâu vào tim, từng chút một mài mòn sự lương thiện cuối cùng còn sót lại trong hắn, biến hắn trở thành một kẻ độc ác, bất chấp tất cả.

"Thích Tuyền…" – Hắn gằn từng chữ, ánh mắt tóe ra sát khí. – "Biết vậy năm đó ta nên g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi!"

"Chứ không phải là chia rẽ ta và cha mẹ ruột, khiến cuộc đời ta lao đao lận đận, dùng khí vận của ta để nuôi dưỡng bản thân ngươi?"

Thái Cát khịt mũi, giọng lạnh như băng.

"Không phải là ngươi không muốn g.i.ế.c ta." – Thích Tuyền nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút sợ hãi. – "Là vì ngươi sợ. Ngươi không dám đối đầu với Thiên Đạo."

Linh lực trên người Thái Cát bất ngờ bùng nổ, tạo thành luồng áp lực nặng nề:

"Hôm nay ta sẽ g.i.ế.c ngươi!"

Một thanh kiếm linh lực ngưng tụ trong lòng bàn tay, hắn xông thẳng đến, tốc độ nhanh như thiểm điện, gần như không ai bắt kịp.

Thích Tuyền vẫn không dùng kiếm.

Kiếm đạo là sở trường mạnh nhất của cô, nhưng đối phó với loại người như Thái Cát… chưa cần đến kiếm.

Đoản đao là đủ rồi.

Một đao bên trái, một nhát bên phải. Mỗi đường đao đều găm sâu vào cơ thể, kèm theo linh lực cường đại, xông thẳng vào kinh mạch của hắn.

Thái Cát dù ở cảnh giới Nhân Hoàng đỉnh phong, dù có đóng cửa bế quan bao nhiêu năm, kiếm thuật có thể đã mai một, nhưng lượng linh lực dồi dào vẫn là minh chứng cho thực lực đáng gờm.

 

Loading...