Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 465

Cập nhật lúc: 2025-06-02 16:04:46
Lượt xem: 118

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Linh Sinh vừa nghe, trong nháy mắt đã thu lại toàn bộ linh khí trên người, hoàn toàn hòa vào không gian xung quanh.

“Ơ? Linh Sinh đâu rồi?” Tiết Hồng mở to mắt ngạc nhiên.

Rõ ràng anh vẫn đang đứng ngay trước mặt bọn họ, nhưng tất cả cảm ứng — cả linh lực lẫn quỷ lực — đều không hề cảm nhận được chút gì. Không chỉ là mắt thường không nhìn ra, mà ngay cả giác quan tinh tế cũng bị qua mặt. Quá mức thần kỳ!

Ngay cả Thích Tuyền cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô biết rõ Linh Sinh không hề biến mất, nhưng lại hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của anh.

Bây giờ cô đang ở cảnh giới Nhân hoàng đỉnh phong, từng trải qua không ít chuyện, thế mà kỹ năng này của Linh Sinh lại khác hẳn bùa che giấu hơi thở thông thường.

Bùa che giấu chỉ có thể ẩn đi d.a.o động linh lực, làm người khác không nhìn ra tu vi hay thể chất, nhưng vẫn sẽ cảm giác được sự tồn tại của người đó. Còn kỹ năng này thì ngược lại, gần như cắt đứt toàn bộ cảm giác về sự tồn tại.

Thích Tuyền cười hỏi: “Chỉ có thể dùng lên bản thân thôi sao?”

Linh Sinh nghiêng đầu, gõ chữ trả lời: [Không biết, để tôi thử xem.]

Anh xòe tay ra, lòng bàn tay hướng lên trên, bàn tay thon dài trắng trẻo, đường vân rõ ràng. Hiểu ý, Thích Tuyền cũng đặt tay mình lên.

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, khiến người ta không hề cảm thấy khó chịu hay xa lạ. Linh Sinh vận dụng linh lực, để nó theo đường tay dần bao trùm lấy Thích Tuyền, tựa như khoác lên người cô một tấm áo giáp vô hình, che giấu mọi hơi thở và khí tức.

Hai người đứng giữa sân, nhưng Tô Dung và Tiết Hồng hoàn toàn không phát giác, thậm chí tầm mắt cũng không tiếp nhận nổi hình bóng họ nữa.

— Thành công rồi.

Thích Tuyền thu tay lại, khẽ nói: “Đi theo tôi.”

Nhưng chưa kịp bước đi, phía sau vang lên giọng của Tiết Hồng: “Ơ kìa, Đại sư! Tôi lại nhìn thấy cô rồi!”

Thích Tuyền: “…?”

Không phải đã tạo được lớp áo giáp vô hình rồi sao?

Cô quay đầu nhìn Linh Sinh. Hai người đối diện nhau, trong mắt đều thoáng hiện vẻ mơ hồ.

Tô Dung suy đoán: “Có khi nào bắt buộc phải tiếp xúc liên tục, kỹ năng mới duy trì được không?”

Thích Tuyền cũng không cố chấp thêm, chỉ dặn dò: “Anh cứ tự mình che giấu đi, đi theo tôi.”

Với cảnh giới của cô, gặp một Thiên sư cấp 7 cũng chẳng có gì phải sợ, nhưng cẩn thận vẫn hơn, đề phòng bất trắc là chuyện quan trọng.

Linh Sinh thoáng do dự. Anh không rõ Thích Tuyền định đưa anh đi đâu, nhưng nhìn thái độ cẩn trọng của cô, anh biết chắc chuyện này rất quan trọng.

Nghĩ vậy, anh kéo nhẹ tay áo cô, gõ chữ: [Để tôi thử lại lần nữa.]

Anh nhắm mắt, lặng lẽ kết nối với linh khí trong thiên địa, ra sức thuyết phục nó bao bọc lấy Thích Tuyền, che giấu hoàn toàn sự tồn tại của cô.

Hệ thống ngạc nhiên hỏi: [Đại lão, chẳng phải cô có Bùa Ẩn Thân sao?]

Nó nhớ rõ lúc trước, để tránh bị giám sát, Thích Tuyền từng dùng qua Bùa Ẩn Thân mà.

Thích Tuyền đáp: [Nguyên lý của bùa đó chỉ là một loại che mắt thôi. Khi dùng phải thúc giục linh lực, sẽ sinh ra d.a.o động linh lực, dễ bị tu sĩ khác phát hiện.]

Dù với cấp bậc hiện tại, cô chẳng cần sợ những Thiên sư cấp thấp, nhưng thứ cô cảnh giác không phải họ — mà là con quỷ ẩn nấp trong bóng tối. Đối mặt với nó, không thể lơ là.

Đợi đến khi tới Linh Hư Quan, để Linh Sinh ra mặt xử lý sẽ tốt hơn.

[Được thôi.] Linh Sinh đáp.

Sau một hồi tập trung, trán anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhưng cuối cùng cũng khiến được linh khí thiên địa chấp nhận che chở cho Thích Tuyền.

Cảm giác tồn tại của cô lại biến mất hoàn toàn.

Linh Sinh mở mắt, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng, nhìn về phía Thích Tuyền.

Hệ thống không kìm được khen ngợi: [Không hổ là linh thể trời sinh, đúng là được linh khí thiên địa yêu thương.]

Thích Tuyền cũng mỉm cười đáp lại: “Đi thôi.”

Hai người bay ra khỏi sân, thân thể hòa lẫn với thiên địa, không để lại bất cứ dấu vết nào.

Hệ thống không nhịn được thắc mắc: [Đại lão, rốt cuộc hai người định đi đâu vậy?]

[Linh Hư Quan.]

Hệ thống giật mình: [Ơ, từ chỗ chúng ta ở phía Nam, Linh Hư Quan tận phía Bắc mà, xa lắm đó! Hai người tính bay bộ tới à?]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/465.html.]

Thích Tuyền: [Sao mà được, đương nhiên phải dùng Bùa Tốc Hành chứ.]

[Nhưng Bùa Tốc Hành cũng phải dùng linh lực mà, không sợ bị phát hiện ra d.a.o động sao?]

Thích Tuyền bình tĩnh đáp: [Bây giờ có linh khí thiên địa che chở, không sợ.]

Tình huống bị phát hiện khi dùng Bùa Ẩn Thân, lúc nãy cô nói chỉ tính là thất bại nếu không có sự hỗ trợ che giấu từ Linh Sinh mà thôi.

Hệ thống liền lên tiếng: [Đúng rồi đó.]

Nó lại nói thêm với giọng như đang suy ngẫm: [Thật ra lúc nãy hai người nắm tay cùng đi cũng không phải là không được…]

Thích Tuyền lạnh nhạt đáp: [Không tiện.]

Khi mỗi người chỉ rảnh một tay thì làm việc sẽ rất bất tiện, bị hạn chế đủ thứ.

Hệ thống cười hi hí: [Tôi còn tưởng là…]

[Tưởng gì?]

[Tưởng rằng vì Linh Sinh có người mình thích, nên cô mới chủ động giữ khoảng cách để tránh hiểu lầm.]

Thích Tuyền bật cười thành tiếng: [Tại sao tôi phải tránh hiểu lầm?]

Hệ thống ấp úng: [À…]

… Đại lão, câu nói này của cô là sao chứ?

Câu tiếp theo của Thích Tuyền khiến nó c.h.ế.t lặng tại chỗ.

[Người anh ấy thích chẳng phải là tôi à?]

Hệ thống: !!!

Nó im lặng hồi lâu, như bị sét đánh giữa trời quang, sau mới kinh ngạc hỏi: [Đại lão, tại sao cô lại nghĩ anh ấy thích cô? Cô... cô…]

… Không phải cô không có tế bào tình cảm à?!

Thích Tuyền: [Tôi có mắt.]

Thái độ và biểu hiện rõ ràng như thế, cô đâu phải tượng gỗ, làm gì có chuyện không nhận ra?

Hệ thống vừa kinh ngạc vừa phấn khích hỏi tiếp: [Vậy… cô có thích anh ấy không?]

Thích Tuyền không trả lời thẳng, chỉ cong môi nói: [Cậu đoán xem.]

Hệ thống: …

Khi một người một hệ thống đang nói chuyện, hai người cũng đã bay tới Linh Hư Quan.

Linh Hư Quan là một đạo quán nổi tiếng ở thành phố Long Giang. Tín đồ không thể gọi là đông đúc, nhưng cũng chẳng ít.

Hai người dừng lại giữa không trung, sóng vai nhìn xuống toàn bộ đạo quán bên dưới.

Bên trong và ngoài đạo quán đều có người ra vào tấp nập: người đến thắp hương, người xin quẻ, có người chỉ đơn giản là đến tham quan. Nhưng tất cả những hoạt động náo nhiệt đó đều tập trung ở tiền điện. Hậu điện hoàn toàn yên tĩnh, không có một chút sinh khí nào.

Từ hậu điện kéo dài đến khu ký túc xá, khung cảnh hiu quạnh kỳ lạ, cả nửa ngày cũng chẳng thấy một bóng người, hoàn toàn trái ngược với sự đông đúc ở tiền điện.

Thực ra xét về bố cục, hậu điện còn rộng rãi và trang nghiêm hơn cả tiền điện, nhìn qua càng giống chủ điện hơn. Vậy mà Linh Hư Quan lại chỉ mở tiền điện cho công chúng, điều này có phần bất thường.

Thích Tuyền lấy ra một tấm Bùa Lưu Ảnh, hỏi: "Có cách nào làm cho nó không bị phát hiện không?"

Mộng Vân Thường

Linh Sinh nhận lấy tấm bùa, một lát sau đã khiến nó biến mất không dấu vết ngay trước mắt cô.

"Chút nữa tôi sẽ gõ cửa. Chờ cửa mở, anh nhân lúc đó đưa bùa vào bên trong."

Linh Sinh gật đầu.

"Đi thôi." Cô dẫn đầu hạ xuống, bay thẳng về phía khu ký túc xá nằm trong hậu viện.

Linh Sinh theo sát cô, hai người cùng hạ xuống trước cửa một phòng.

Ký túc xá là những căn nhà trệt cũ kỹ, có vẻ đã tồn tại từ lâu. Tuy nhìn qua có vẻ xuống cấp, nhưng lại được quét dọn rất sạch sẽ, không có chút bụi bặm nào.

Thích Tuyền gõ cửa ba lần. Bên trong không có động tĩnh gì.

Loading...