Nhật Ký Hào Môn - 484
Cập nhật lúc: 2025-06-03 15:52:19
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mười giờ tối hôm đó, độc giả chờ mong đã lâu đều sững sờ — rồi lập tức phấn khích tột độ.
«Nhật Ký Hào Môn» cuối cùng cũng đã cập nhật chương mới rồi!
[Muốn có một cuộc sống yên bình thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ cần lòng tham vẫn còn tồn tại, tôi sẽ không dừng lại.
Sau khi hoàn thành một cuộc chiến có thể xem như là thắng lợi, cuối cùng tôi cũng có chút thời gian thảnh thơi.
Đó là buổi sáng đầu tiên sau một giấc ngủ dài không mộng mị. Tôi mở mắt ra, ánh nắng đầu ngày tràn qua cửa sổ, bầu trời trong xanh như vừa được gột rửa sạch sẽ.
Rời khỏi phòng, tôi bước vào sân. Hoa cỏ trong vườn đang thi nhau khoe sắc, hương thơm thanh nhẹ phảng phất bên chóp mũi. Từ nhà bếp truyền đến mùi đồ ăn thơm lừng khiến bụng tôi khẽ réo lên.
Trên bàn là một bình trà đã pha sẵn, hương trà lan tỏa dịu dàng. Bàn ăn kê sát cửa sổ, nơi đó có một chú chim sẻ nhỏ đang đậu trên bệ. Nó nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe tò mò, thỉnh thoảng mổ nhẹ vào khung cửa như đang thăm dò.
Một người bước đến, tay bưng bữa sáng, tiện tay mở luôn cửa sổ. Chim sẻ nhỏ lập tức nhảy nhót lại gần, đậu sát vào bàn tay anh.
Ngón tay dịu dàng đặt lên đầu nó. Chú chim sẻ lim dim mắt, rúc đầu vào vuốt ve, lông xù lên, trông vô cùng thích thú.
Anh ấy quay đầu nhìn tôi.
Ánh nắng bên ngoài chiếu lên vai anh, vừa vặn và ấm áp.
Hết chương mới.
[Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: A a a a cuối cùng đại thần cũng chịu cập nhật rồi! Dù ngắn ngủi, nhưng chỉ một đoạn ngắn thế này thôi cũng thấy có biến! Một quả địa lôi to đùng!]
[Có Hiếu Muốn Chết: Tôi thật lòng biết ơn Bạch Thủy Chân Nhân đêm đó! Đã thả tận mười quả địa lôi!]
[Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức: Gì cơ? Tôi vừa từ bỏ việc soi ai là nam chính, thế mà chương mới lại đột nhiên xuất hiện một nhân vật ‘anh ấy’? Tác giả ơi, xin hỏi, người biết nấu cơm, pha trà, lại còn có lông để vuốt ve kia... có phải nam chính không vậy?]
‘Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức’ là cái tên nổi tiếng vì lúc nào cũng đeo bám chuyện thân phận nam chính trong mục bình luận, nên không ai lấy làm lạ nữa.
Nhưng ngay khi mọi người cho rằng cô ấy lại hỏi vô ích thì — một dòng trả lời sáng choang hiện ra bên dưới bình luận của cô ấy, chính chủ tác giả xác nhận:
[Chính là anh ấy.]
Toàn bộ độc giả: ????
[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng: A a a a tôi vừa thấy cái gì thế này!]
[Hôm Nay Đại Cát: Đm, anh ta là ai vậy trời?!]
[Hôm Nay Đại Lợi: Ủa chứ không phải đoán được rồi sao?]
[Đại Cát Đại Lợi: Ừ, đúng như tôi nghĩ thật!]
[Phi Thiên Lộc Mã: Gì chứ? Tôi phải luyện một bộ kiếm pháp mới bình tĩnh lại được.]
[Ninh Tĩnh Nhi Trí Viễn: Một trăm quả địa lôi!]
Lúc này, Linh Sinh đang kiểm tra bệnh nhân thì điện thoại reo lên. Anh chờ khám xong mới cầm điện thoại lên xem.
[Mẹ: Chúc mừng con! 🎆🎆🎆]
[Ba: Con trai ba thật giỏi quá!]
Linh Sinh: ?
Một ảnh chụp màn hình được gửi vào nhóm gia đình.
Anh bình tĩnh mở lên, và chỉ một giây sau — anh bật dậy chạy ra ngoài.
Câu trả lời ngắn gọn của Thích Tuyền khiến toàn bộ giới huyền môn chấn động. Hóa ra rất nhiều Thiên sư là fan trung thành của bộ truyện «Nhật Ký Hào Môn». Ngay khi họ thấy Thích Tuyền xác nhận thân phận nam chính, bình luận trên Weibo lập tức bùng nổ:
[Hu hu hu tôi muốn biết là ai đã khiến tiền bối động lòng cơ chứ!]
[Không nhầm thì chắc là ‘người đó’ rồi, đúng không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/484.html.]
[Lầu trên nói đúng, tôi cũng nghĩ như thế.]
[Mọi người đang nói gì úp mở vậy? Rốt cuộc là ai vậy trời?!]
[A a a tôi biết rồi! Tôi chỉ muốn nói là hai người quá xứng đôi!]
[Có ai nói rõ ra được không?]
[Cái gì mà còn chưa đoán ra? Người luôn đi bên cạnh Thích tiền bối trong lễ vinh danh kia đó!]
[Không phải là Thích y sư của Cục Điều tra sao? Tôi đang xếp hàng đợi anh ấy chữa bệnh đây này!]
Mộng Vân Thường
[Ghen tị với người trên quá.]
[Trước đây Thích y sư là trợ lý của Thích đại lão chúng ta, không biết bằng cách nào mà mở được thiên phú Y đạo, giờ thành tổng y sư rồi. Tôi cứ tưởng đó là đỉnh cao cuộc đời anh ấy, ai ngờ còn cao hơn được nữa... Chính là Thích đại thần đó!]
[Hu hu hu nữ thần tự mình xác nhận rồi, tôi không còn cách nào khác ngoài chúc phúc cho họ.]
[Tôi luôn cảm thấy Thích tiền bối và tổng y sư là duyên phận trời định, từ ngoại hình đến năng lực, mọi thứ đều quá hợp nhau.]
[Gì cơ? Thích tiền bối có người yêu à? Ai mà đủ bản lĩnh chiếm được trái tim của ngài ấy chứ? Ồ, là Thích y sư hả? Vậy thì thôi, tôi đồng ý.]
[He he, mọi người không tận mắt thấy cảnh Thích tiền bối nắm tay Thích y sư sau khi g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Tu Dư đâu... Đẹp phát khóc luôn ấy!]
Nhà họ Phó.
Phó Cửu Trọng ngồi xem bình luận trên mạng, khóe miệng khẽ cong lên vì vui vẻ. Dưới mỗi bài viết đều là những tiếng hò reo:
[Hu hu hu, bản full HD không che đâu ạ!]
[Thuyền cập bến rồi! Cập bến thật rồi!]
Ngay lúc đó, điện thoại của ông rung lên. Là Doãn Dật gọi đến.
"Chúc mừng nha, lão Phó." Giọng ông ta nghe vừa có chút hâm mộ, vừa không cam lòng.
Phó Cửu Trọng tỏ ra ngơ ngác:
"Chúc mừng chuyện gì?"
"Đừng giả vờ với tôi. Chúng ta quen biết nhau bao năm, ông nghĩ tôi không hiểu tính ông à? Cái chương mới kia, tiền bối gọi ông là 'cậu' đấy. Giờ cả tu giới ai chẳng biết rồi."
Phó Cửu Trọng nhướng mày, cười tít mắt:
"Chuyện của đám trẻ mà, tôi già rồi, không tiện can dự."
Dù ông có muốn chen vào thì cũng chẳng có cách nào. Tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên vốn đã là truyền thuyết trong giới tu hành, vậy mà người đó còn gọi ông một tiếng "cậu". Có chút quan hệ thế này đã khiến người ta sững sờ, huống hồ gì là chuyện lớn như vậy.
Chưởng môn của tông môn đứng đầu còn phải gọi điện chúc mừng thì biết mức độ nghiêm trọng đến đâu rồi.
Sau khi cúp máy của Doãn Dật, điện thoại lại reo.
"Nghiêm huynh? Tôi tưởng ông đang bế quan?" Phó Cửu Trọng nhấc máy, hỏi.
Giọng Nghiêm Phụng Quân vang lên đầy cảm khái:
"Tôi đang trong lăng mộ. Nghe tin tốt quá, phải lật đật bò ra ngoài."
Nghe thì có vẻ đùa, nhưng thật ra là vừa ghen tỵ vừa ước ao.
Phó Cửu Trọng cười:
"Nghiêm huynh cẩn thận lời nói, đừng nói mấy câu xui xẻo."
"Chúc mừng ông, Phó huynh."
"Ha ha ha, cảm ơn, cảm ơn."
Sau đó, hàng loạt cuộc điện thoại lần lượt đổ đến. Người chúc mừng thật lòng có, người nói bóng nói gió cũng không thiếu. Nhưng Phó Cửu Trọng càng nghe càng thấy khoái chí. Những ngày sắp tới, đúng là đáng để mong chờ.