Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 486

Cập nhật lúc: 2025-06-03 16:17:44
Lượt xem: 101

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【 Ý tưởng này quá hay! 】 Hệ thống hưng phấn gật đầu, 【 Đại lão, du lịch vừa tích lũy linh cảm, vừa có thể tăng tiến tình cảm, rất đáng thử! 】

Thích Tuyền trầm ngâm một lát, gật đầu: “Nghe qua cũng không tệ.”

Chờ ba người rời đi, gần trưa Linh Sinh từ trường dạy lái xe về, vừa vào cửa đã tự nhiên sà tới bên người cô, giơ tay khoe khoang:

【 Cuối tuần này có thể thi phần hai. 】

Thích Tuyền liếc hắn một cái, khóe môi cong cong: “Rất lợi hại.”

Được khen, Linh Sinh phấn khởi rõ ràng, mái tóc cũng như sáng lên vài phần. Hắn tiến lại gần hơn, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô, vòng tay ôm lấy eo cô, an tâm mà cọ cọ.

Sợi tóc mảnh mềm như ve lùa qua má khiến Thích Tuyền hơi ngứa. Cô nghiêng đầu, nắm lấy cằm hắn, nhẹ nâng lên, rồi cúi đầu hôn khẽ lên chóp mũi hắn.

“Buổi sáng, Đỗ Gia Danh và mấy người kia lại tới. Dương Túc đề nghị đi du lịch tự lái xe, anh thấy thế nào?”

Mộng Vân Thường

Linh Sinh tự nhiên không có ý kiến.

Thi cử với hắn không khó, học cái gì cũng nhanh, không lâu sau bằng lái đã tới tay. Dù chưa được một mình lên đường ngay, nhưng chờ một chút cũng chẳng sao — quan trọng là người cùng đi là Thích Tuyền.

Thời gian thấm thoát, chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Lâm Hồ biệt thự vẫn vắng vẻ như cũ, người và quỷ nơi này chẳng ai thay đổi bao nhiêu.

Hai năm nay, ngoài những việc bất đắc dĩ, chẳng ai dám đến quấy rầy nơi này.

So với những điều tra viên thần kinh căng như dây đàn ở Cục điều tra, Thích Tuyền như một con cá mặn thực thụ. Mà đáng sợ hơn, cô còn mang cả tổng y sư cùng nhau… phơi nắng làm cá muối.

Một sáng sớm, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua bức màn, chuông điện thoại vang lên.

Là Trần Phi Lộc.

“Đại sư! Tôi lên tới tứ cấp rồi! Cuối cùng có thể tham gia đại hội Huyền môn năm sau!”

Hắn là “nửa đệ tử” của Thích Tuyền. Từ sau khi tốt nghiệp đại học với tu vi cấp 3 đỉnh phong, hắn quay về Long Giang, làm trợ lý toàn thời gian cho cô, nghề phụ là tu luyện.

Cũng vì vậy, biệt thự Lâm Hồ đã sớm không còn ai có thể tùy tiện gọi thẳng cho Thích Tuyền.

Muốn gặp được cô, phải qua Trần Phi Lộc duyệt xét. Nếu sự việc không đến mức “chỉ có Thích Tuyền mới giải nổi”, vậy thì miễn tiếp.

Quy trình phức tạp, nhưng hữu hiệu — giúp nơi này cuối cùng cũng yên ổn được chút thời gian.

“Không tệ.” Thích Tuyền gật đầu khen một tiếng.

Trần Phi Lộc nghe xong, lại càng thêm quyết tâm: “Mình còn phải cố gắng hơn nữa. Ninh ca đã thất cấp, Địch Mông cũng thất cấp, mình so với bọn họ còn kém xa.”

“Vội vàng là điều tối kỵ.” Thích Tuyền nhắc nhở.

“Cảm ơn đại sư đã chỉ điểm, tôi sẽ ghi nhớ.”

Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ vang.

Thích Tuyền cúp điện thoại, nói: “Vào đi.”

Người bước vào là một thanh niên cao gầy, mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, trên tay cầm một bó hoa tươi. Hoa là anh hái từ trong vườn, mỗi cành đều được anh chọn lựa kỹ càng. Nhìn qua, đây chắc chắn là bó hoa đẹp nhất trong khu vườn hôm nay.

【 Quá mức luôn rồi! 】Hệ thống không nhịn được chọc quê. 【 Hai người đã bên nhau hai năm, vậy mà hắn vào phòng cô còn phải gõ cửa. Hơn nữa… đến giờ hai người vẫn chưa… 】

Thích Tuyền nhướn mày: 【 Vẫn chưa cái gì? 】

【 Cũng chỉ mới ôm ôm hôn hít thôi. 】Hệ thống nói có phần e dè.

Thích Tuyền bật cười.

Nói đi cũng phải nói lại, Linh Sinh vẫn luôn thích gần gũi với cô. Nhưng suốt hai năm qua, ngoài chuyện hôn hít ôm nhau ra thì chưa từng vượt quá giới hạn. Mỗi người vẫn ngủ phòng riêng, không ai chen vào không gian của ai.

Cô thật ra cũng không để tâm lắm đến mấy chuyện này, chỉ là… có hơi tò mò một chút.

Linh Sinh đặt bó hoa vào bình bên cửa sổ, khóe môi mang theo nụ cười mãn nguyện.

Hôm nay là kỷ niệm hai năm bên nhau của anh và Thích Tuyền.

Thích Tuyền rời giường, hỏi: “Tự dưng lại đi hái hoa làm gì thế?”

Linh Sinh xoay người ôm lấy cô, má kề sát vào cô, giọng trầm khàn: “Hai năm rồi.”

Trên người anh có một mùi hương dịu nhẹ, mát lạnh như cỏ cây sau cơn mưa, thấm vào tận tim gan. Thích Tuyền rất thích mùi này, cô nâng mặt anh lên, nhìn vào mắt nhau.

Linh Sinh đột nhiên thở gấp, tai cũng đỏ bừng, cuống quýt lui lại một bước, né tránh ánh mắt của cô, lắp bắp: “Bữa sáng sắp xong rồi…”

Thích Tuyền ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/486.html.]

Thẹn thùng?

Không phải chứ? Hai người đâu có xa lạ gì nhau, có gì đáng để ngại?

“Anh ra ngoài trước đây.” Linh Sinh cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.

Thích Tuyền hơi bối rối: 【 Rốt cuộc anh ta nghĩ gì vậy? 】

Hệ thống đoán: 【 Có khi đang nghĩ mấy chuyện không hợp với trẻ em cũng nên… 】

Nhưng chỉ nghĩ thôi thì có ích gì?

Thích Tuyền: …

Trong bếp, Tiết Hồng đang dựa tường khoanh tay, nói chuyện với Tô Dung.

“Hai năm rồi, hai năm lận đó, mà vẫn như cũ.” Tiết Hồng thở dài, “Cậu ta xem nhiều phim như vậy mà chẳng thấy ích lợi đâu cả.”

Tô Dung cười: “Sáng nay còn đi hái hoa đó, cũng có tâm mà.”

“Nhớ kỷ niệm thì đáng khen thật, nhưng tiến triển này đúng là chậm đến phát rồ.”

“Đại sư và Linh Sinh đều rõ trong lòng, cô có nôn nóng cũng vô ích.”

“Tôi không phải nôn nóng, Tôi thấy mất mặt thôi. Dù gì tôi cũng là cô giáo của cậu ta, học hành giỏi giang như thế, mà yêu đương thì chậm rì rì.”

Tô Dung đột nhiên nói: “Có khi nào… là do tụi mình làm bóng đèn không?”

Tiết Hồng: “……”

Cũng không phải không thể.

Khi cả ba đang ăn sáng, Tô quản gia lên tiếng trước: “Đại sư, mẹ tôi dạo này sức khỏe không ổn, tôi muốn xin về nhà vài hôm để chăm bà.”

“Cứ đi đi.” Thích Tuyền gật đầu.

“Còn tôi, gần đây có một hội thảo chuyên môn, nội dung rất bổ ích. Nhưng đi hơi xa, chắc phải vắng mặt vài ngày.” – Tô Dung nói thêm.

“Biết rồi.”

Hai năm qua, Tô Dung đã lên tới ngũ cấp, Tiết Hồng thì chạm mốc thất cấp. Cả hai là quỷ hầu của Thích Tuyền, đi đâu cũng không lo nguy hiểm.

Cô chẳng hề lo lắng.

Sau khi hai người rời đi, biệt thự chỉ còn lại Thích Tuyền và Linh Sinh.

Cuộc sống của Thích Tuyền vốn đơn giản: ngoài tu luyện thì nghiên cứu kiếm đạo, phù đạo, trận pháp, thỉnh thoảng có cảm hứng thì viết tiểu thuyết.

Việc hai người kia rời đi cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều… Ừ thì, cũng có một chút ảnh hưởng.

Ít nhất, lúc bọn họ còn ở đây, Linh Sinh sẽ không “dính” lấy cô trong phòng khách thế này.

Lúc này, thanh niên đang ôm lấy cô, nhắm mắt, hôn thật dịu dàng.

Mỗi khi đến đoạn như vậy, hệ thống tự động tắt cảm biến.

Thích Tuyền lười biếng tựa lên sofa, tay luồn vào tóc anh, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Tưởng đâu sẽ có bước tiến đột phá… nhưng đúng lúc cao trào, Linh Sinh lại bất ngờ dừng lại.

Anh vội lùi ra, đứng nép sang một bên, mặt đỏ bừng, ngại ngùng không biết làm sao, trong mắt còn thấp thoáng chút hối hận và tự trách.

Thích Tuyền: ?

Hệ thống thở dài: 【 Lại dừng nữa rồi… 】

【 Ừ. 】

Hệ thống nghi hoặc: 【 Có khi nào cậu ta thật sự không hiểu chuyện đó là gì không? 】

【 Xem nhiều phim như vậy, theo học lực của cậu ta, chắc không đến mức không hiểu. 】

【 Vậy thì tại sao… 】

【 Phải hỏi cho rõ mới được. 】

Cô ngồi tựa vào sofa, tóc rối nhẹ xõa xuống vai, hai chân bắt chéo, vẻ mặt bình thản: “Sao lại tránh xa như vậy?”

Linh Sinh cúi đầu, giọng khàn khàn: “Gần quá… sẽ làm em tổn thương.”

Thích Tuyền sững người: “Làm em tổn thương?”

Loading...