Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Hào Môn - 488

Cập nhật lúc: 2025-06-03 16:41:24
Lượt xem: 143

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

【 Quỷ khí mà cũng lây bệnh? Chuyện này tôi chưa từng nghe qua. 】Hệ thống cảm thấy kiến thức mình thật hạn hẹp.

【 Năng lực của quỷ rất đa dạng. Mỗi con quỷ đều có loại sức mạnh khác nhau. 】Thích Tuyền trả lời.

【 Vậy đại sư từng gặp những loại kỳ lạ nào? 】

【 Ví dụ như quỷ tanh đến mức khiến người ta buồn nôn? 】

【 …Ờ… cũng tính. 】

Xe dừng trước bệnh viện, bốn người nhanh chóng vào khu cách ly.

Nói là “phòng cách ly” nhưng thực ra chỉ là các phòng bệnh thường được gia cố bằng trận pháp để ngăn chặn quỷ khí phát tán.

Chủ nhiệm Đổng dẫn họ đến một phòng bệnh.

“Bệnh nhân này là nặng nhất, hiện đã hôn mê.”

Một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, toàn thân là vết thương mưng mủ, da dẻ tím đen, từng đợt khí đen nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể.

Hệ thống ghê tởm: 【 Trông kinh khủng quá! 】

Chủ nhiệm Đổng lo lắng hỏi: “Thích y sư, anh ấy có chữa được không?”

Linh Sinh gật đầu, đưa tay truyền linh lực vào giữa trán bệnh nhân. Năng lượng trong lành dần dần đẩy lùi quỷ khí, khiến vết mủ và làn khí đen tiêu tan. Chưa tới mười lăm phút, bệnh nhân đã hồi phục hoàn toàn.

Chủ nhiệm Đổng và Tiểu Trình đều sững sờ.

Không hổ danh là tổng y sư, quả nhiên cao minh!

Linh Sinh không biểu lộ gì, rút tay lại, quay sang nhìn Thích Tuyền, đôi mắt sáng lên.

Thích Tuyền mỉm cười khen ngợi: “Giỏi lắm.”

Tiểu Trình: Aaaa! Lại được ăn đường!

Bệnh nhân dần tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Linh Sinh, ngẩn người không nói nên lời.

Chủ nhiệm Đổng bước lên chắn tầm mắt của bệnh nhân, nghiêm giọng hỏi: “Cảm thấy trong người thế nào?”

“Cũng… khá ổn rồi.”

“Tiểu Trình, gọi người đến ghi chép lại thông tin.”

“Rõ!”

Họ cần điều tra lộ trình di chuyển và người mà bệnh nhân từng tiếp xúc, từ đó tìm ra nguồn phát quỷ khí.

Linh Sinh chỉ phụ trách chữa trị, không lâu sau đã chữa xong toàn bộ các bệnh nhân.

Tuy nhiên vì chưa tìm ra nguồn gốc, khả năng sẽ có thêm ca nhiễm mới, họ tạm thời phải ở lại Long Cừ.

Tiểu Trình lái xe đưa họ về khách sạn.

Không lâu sau, khách sạn mang lên bữa tối thịnh soạn.

Thích Tuyền đang ăn thì hỏi: “Anh thấy quỷ khí hôm nay thế nào?”

Mộng Vân Thường

Linh Sinh đáp: “Oán khí rất nặng.”

Một loại oán niệm đủ mạnh để dày vò người ta đến chết, lại còn có khả năng lây lan. Quả thật không thể xem thường.

Hệ thống lầm bầm: 【 Có khi nào là vụ án oan không? 】

Thích Tuyền: 【 Có thể lắm. 】

Ăn tối xong, Thích Tuyền ngồi xuống tu luyện, Linh Sinh lặng lẽ ngồi bên cạnh, theo cô cùng tu.

Thời gian dần trôi qua, đến tận nửa đêm.

Thích Tuyền mở mắt. Linh Sinh cũng theo đó tỉnh dậy.

“Ngủ thôi.” Cô nói.

Tu sĩ Nhân Tiên Cảnh tuy không cần ngủ nhiều, nhưng đôi khi vẫn cần duy trì một vài “nghi thức sinh hoạt”, để cuộc sống đỡ tẻ nhạt.

Linh Sinh gật đầu: “Anh ngủ ở sofa.”

Chiếc sofa ở phòng khách khá lớn, đủ dài để nằm thoải mái.

Hệ thống không nhịn được bật cười: 【 Phụt. 】

Thích Tuyền sớm đã đoán trước được chuyện, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói: “Khách sạn này vệ sinh chắc không đạt chuẩn rồi.”

Linh Sinh hiểu ý, liền dùng thuật thanh khiết, chỉnh sửa phòng ốc từ trong ra ngoài, làm cho mọi thứ sạch sẽ tinh tươm.

Chăn ga trong phòng ngủ cũng được tẩy trắng, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ như cỏ xanh.

Thích Tuyền nằm xuống giường, rồi kéo bức màn che kín lại, phòng lập tức chìm trong bóng tối sâu thẳm.

Cô lấy điện thoại ra nhắn tin: 【 Xong việc ở Long Cừ rồi, chúng ta sẽ đi du lịch tự túc. 】

Trong phòng khách, Linh Sinh vốn đang trằn trọc không ngủ được, nghe điện thoại reo tưởng là tin công việc, mặt vẫn vô cảm cầm lên xem.

Mở tin ra, sắc mặt anh đột nhiên dịu dàng hẳn.

Anh mỉm cười trả lời: 【 Ừ. 】

【 Tuyền tuyền: Anh muốn đi đâu? 】

Linh Sinh đáp: 【 Nghe em quyết định. 】

【 Tuyền tuyền: Em không có ý tưởng gì đặc biệt, đi đâu cũng được. 】

Linh Sinh: 【 Vậy để anh xem lại lịch trình trước, rồi lên kế hoạch đường đi. 】

【 Tuyền tuyền: Ổn. 】

Linh Sinh: 【 Ngủ ngon nhé. 】

Anh cắt ngang cuộc nói chuyện, định lên mạng xem lại lịch trình thì Thích Tuyền lại gửi tới một tin nhắn khác: 【 Phòng ngủ có chỗ không sạch sẽ. 】

Linh Sinh bỗng nhiên bật dậy, không suy nghĩ gì, mở cửa bước vào phòng.

Ánh đèn tường mở lên, ánh sáng dịu dàng, yên tĩnh lan tỏa trong phòng.

“Chỗ nào?” Anh thầm nghĩ đầy lo lắng.

Chắc chắn là hắn sơ suất để sót đâu đó rồi.

Thích Tuyền dựa người trên giường, vỗ nhẹ lên người mình.

Linh Sinh tiến đến mép giường, nhấc chăn lên, tìm kiếm dấu vết bẩn thỉu còn sót lại.

Bất ngờ một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy sau gáy anh.

Linh Sinh cứng đờ, ngơ ngác nhìn sát vào mặt Thích Tuyền chỉ cách vài tấc.

Tóc cô rũ xuống tự nhiên, vài lọn che một phần khuôn mặt, ánh đèn mờ làm nét mặt cô thêm phần dịu dàng khác thường, hàng mi dài như được cắt tỉa sắc nét.

Cô hỏi: “Anh tìm được không?”

Linh Sinh ngơ ngác đáp: “Không có.”

Thích Tuyền cười nhẹ, rồi hỏi tiếp: “Vậy còn muốn tìm tiếp không?”

Cô không đợi câu trả lời.

Linh Sinh nhìn cô thật sâu, thở gấp, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Anh vẫn giữ nguyên tư thế cong lưng, một tay véo mép chăn, tay kia chống lên chăn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.

Thích Tuyền giọng trầm thấp: “Anh sẽ làm tổn thương em sao?”

Dĩ nhiên là không rồi.

Linh Sinh tin chắc điều đó.

Bởi vì chính vì vậy, anh không muốn như mấy người đàn ông thô lỗ trong phim ảnh, luôn mang đến thương tổn.

Anh thích cô, nhưng lại thường tự trách mình vì không kiềm chế được cảm xúc này.

Thích Tuyền nhìn thấu suy nghĩ của Linh Sinh qua ánh mắt kiên định, mỉm cười sát bên tai, thì thầm: “Em tin anh.”

Giọng nói nhẹ nhàng khiến lòng người chấn động.

Đôi mắt màu hổ phách trong trẻo của Linh Sinh bỗng chốc nhuốm màu u tối.

Anh nghiêng đầu, hôn lên môi cô.

Lý trí của một người lính dần tan biến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-hao-mon/488.html.]

Cả đêm hệ thống bị che mờ, chỉ đến sáng hôm sau, khi ăn sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ, mọi thứ mới trở lại bình thường.

Dù nhốt trong phòng tối không mấy vui vẻ, nhưng nhìn lại Linh Sinh cùng Thích Tuyền đã thành một cặp, điều đó khiến nó không còn bận tâm.

Nó cười thầm mãi, cho đến khi có tiếng gõ cửa bên ngoài phòng.

Linh Sinh đi mở cửa.

Bên ngoài là chủ nhiệm Đổng cùng Tiểu Trình, vừa thấy hắn, đã nhận ra khác biệt rõ rệt so với ngày hôm qua.

Không rõ chính xác khác ở đâu, nhưng hôm nay tổng y sư trông vui vẻ, tỏa ra một bầu không khí ngọt ngào sống động, khác hẳn vẻ mặt vô cảm thường ngày.

Hai người họ nhìn nhau, đều thầm nghĩ: “Có nên đến sớm thế này không nhỉ?”

Linh Sinh khẽ nghiêng người, mời họ vào.

Chủ nhiệm Đổng dừng bước, ánh mắt nhìn thẳng: “Thích y sư, tôi đến là để báo với các anh một chuyện. Rạng sáng nay xuất hiện một số ca bệnh, thương tích không quá nghiêm trọng. Nếu anh với Thích cố vấn không có thời gian, có thể…”

“Chờ một chút.” Linh Sinh cắt lời, rồi quay lại đi về hướng nhà ăn.

Hắn kéo tay Thích Tuyền, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô, nói: “Em ăn xong nghỉ ngơi chút, anh đi bệnh viện một chuyến.”

Thích Tuyền gật đầu.

Linh Sinh rời đi, Thích Tuyền ăn xong, lười biếng dựa vào cửa sổ sát đất bên ghế sofa, tắm mình trong ánh nắng ấm áp.

Không lâu sau, Linh Sinh trở về.

Anh ngồi xuống bên chân cô, nói: “Nguồn gốc đã tìm ra.”

Thích Tuyền mở mắt: “Ở đâu?”

“Một thôn nhỏ vùng hẻo lánh.”

Hôm nay bệnh viện tiếp nhận nhiều ca bệnh, phần lớn đều xuất phát từ thôn đó.

Theo lời 1 người bệnh thì cách đây vài ngày, khi trở về quê, hắn ta đã phát hiện thôn này có nhiều người bị bệnh lạ, nhưng lúc đó hắn vội vàng rời đi nên chưa để ý kỹ. Ai ngờ chính mình cũng bị lây.

Thích Tuyền giả vờ đứng dậy: “Đi xem.”

“Em nghỉ ngơi đi.” Linh Sinh ngăn lại.

Thích Tuyền: “Em khỏe mà, không cần nghỉ.”

Cô thực sự khỏe mà.

“Em muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, để chúng ta sớm đi du lịch riêng cùng nhau.”

Linh Sinh mắt liếc nhìn, ý cười lóe lên.

“Được.” Anh đáp.

Hai người thu dọn hành lý, rời khách sạn.

Chủ nhiệm Đổng và Tiểu Trình đứng ngoài cửa chờ, nhìn thấy họ mang theo hành lý, hỏi: “Tổng cố vấn, Thích y sư, hai người tự lái xe đi à?”

Thích Tuyền gật đầu.

Chủ nhiệm Đổng và Tiểu Trình lái xe đi trước, dẫn đường.

Thôn nhỏ Long Cừ thị nằm giữa núi lớn, chưa có con đường nào thông thoáng, nên xe phải dừng bên ngoài, mọi người phải đi bộ vào.

Thích Tuyền chưa kịp xuống xe đã cảm nhận được không khí trong thôn đầy âm khí.

“Điều tra viên có phát hiện gì không?” Cô hỏi.

Chủ nhiệm Đổng lắc đầu: “Chưa có.”

Có vẻ quỷ khí mới vừa xuất hiện.

Thích Tuyền nhìn lên bầu trời đầy oán niệm, lòng thầm nghĩ: “Đi thôi.”

Linh Sinh nắm c.h.ặ.t t.a.y Thích Tuyền, linh lực bao quanh để phòng tránh quỷ khí xâm nhập vào người cô.

Dù quỷ khí không thể gây hại cho Thích Tuyền, nhưng anh vẫn theo bản năng muốn bảo vệ.

Còn chủ nhiệm Đổng và Tiểu Trình thì chịu tác động của quỷ khí.

May mà họ mang theo bùa hộ mệnh, tạo thành lớp phòng vệ tránh quỷ khí.

Khi họ tới thôn, người dân địa phương đều lộ vẻ đề phòng với khách lạ.

Mọi người lặng lẽ nhìn ra ngoài qua cửa sổ.

Hệ thống nhắn: 【 Tê, cảm giác thật đáng sợ. 】

Thích Tuyền không bận tâm đến người dân thôn bị lở loét, lập tức hướng về phía nguồn cơn của âm khí.

Đó là một cái hồ sâu.

Bên hồ có cây liễu rũ xuống mặt nước, gió nhẹ thổi làm mặt hồ lăn tăn sóng.

“Các người là ai? Đến đây làm gì?” Một người đàn ông trung niên với nét mặt u sầu bước ra, giọng nói pha chút âm địa phương khó nghe.

Phía sau là một nhóm dân làng cầm theo cuốc, đinh ba và các dụng cụ nông nghiệp khác.

Tiểu Trình hiểu được ngôn ngữ, nên làm phiên dịch.

Chủ nhiệm Đổng nhìn về phía Thích Tuyền: “Thích cố vấn, cô xem sao?”

Thích Tuyền không nhìn người dân, uy thế tựa Nhân Tiên Cảnh lan tỏa quanh hồ.

“Ra đây!” cô gọi lớn với mặt hồ.

Dân làng càng thêm hoảng sợ, đồng loạt giơ nông cụ lên đe dọa.

“Nơi này không chào đón các người, mau đi đi!”

Linh Sinh ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cứng rắn: “Dừng lại.”

Chỉ trong tích tắc, dân làng không những không thể cử động thân thể, lời nói cũng nghẹn lại.

Ai nấy mặt đầy hoảng sợ.

Chủ nhiệm Đổng và Tiểu Trình trố mắt kinh ngạc.

Đại lão chủ động xử lý quá nhanh, quá mạnh mẽ.

Bỗng nhiên hồ nước động đậy, một bóng đen từ mặt hồ nổi lên.

Là một nhóm bé gái nhỏ.

Nói chính xác hơn, là rất nhiều bé gái nhỏ.

Các bé gái đấy cảm nhận được sức mạnh và sự ôn hòa từ Thích Tuyền, cùng sự giận dữ và phẫn nộ với dân làng đang cầm nông cụ.

Hoá ra, những năm gần đây thôn này thường xảy ra hiện tượng bé trai c.h.ế.t yểu, nên dân làng mê tín mang bé gái đi hiến tế cho Sơn Thần, mong Sơn Thần bảo vệ cho các bé trai lớn lên khỏe mạnh.

Cái hồ sâu trên núi, với cây liễu rủ bên cạnh, trở thành nơi hiến tế lí tưởng.

Bốn người đứng đó, không khỏi thẫn thờ.

Những bé gái vô tội đã bị người dân mê tín, ngu muội tàn nhẫn tước đi sinh mệnh quý giá.

Họ làm sao có thể không oán hận?

Thích Tuyền nghe xong liền vung tay làm phép, giúp các bé gái được an tâm luân hồi.

Về phần dân làng, những kẻ g.i.ế.c người sẽ chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của pháp luật.

Mọi chuyện kết thúc, Thích Tuyền và Linh Sinh không ở lại lâu.

Hai người rời khỏi thôn, bắt đầu hành trình mới.

Không ai biết tung tích của họ, chỉ có thể tìm thấy vài dòng cập nhật nhỏ trong 《Nhật Ký Hào Môn》.

Toàn văn hoàn.

...

Đôi lời từ Mộng:

Vậy là hành trình của 《Nhật Ký Hào Môn》 đến đây chính thức khép lại.

Cảm ơn các tình yêu đã đồng hành cùng Thích Tuyền và Linh Sinh từ những chương đầu tiên cho đến tận chương cuối cùng. Mỗi lượt đọc, mỗi bình luận, mỗi lần chia sẻ của các tình yêu đều là nguồn động lực to lớn giúp mình kiên trì hoàn thành trọn vẹn câu chuyện này.

Hiện tại, mình đang chuẩn bị dịch 1 bộ truyện mới. Hy vọng mọi người sẽ đón đọc và cùng mình bước vào một thế giới mới với thật nhiều xúc cảm.

Một lần nữa, chân thành cảm ơn.

Mộng xinh đẹp hí hí hí 💛

 

Loading...