Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 18: Năm tháng đào nguyên an ổn, sự ăn ý dần nảy sinh ---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:52:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày tháng vòm pha lê , cứ thế trôi qua từng ngày. Thế giới bên ngoài ? Những kẻ truy đuổi còn ở đó ? Những chuyện từng khiến lo lắng thấp thỏm, giờ đây nghĩ đều xa xăm như từ kiếp .
“Nhà” của họ ngày càng dáng. Ruộng vườn cây trái xanh tươi mơn mởn, mỗi ngày một khác. Lương thực dự trữ trong động ngày càng phong phú. Công cụ ngày càng tiện tay. Ngay cả cửa động, cũng Lý Quân An dùng những dây leo mới chặt, còn mang lá xanh, trang trí một nữa, càng thêm ẩn mật, cũng càng chút sinh khí của “gia đình”.
Tô Nguyệt thường bờ ruộng, mảnh đất đầy sức sống mà nàng và Lý Quân An tự tay vun đắp, vòm pha lê đầu luôn dịu dàng rải ánh sáng, lắng tiếng nước chảy róc rách bên tai, trong lòng là sự vững chãi và mãn nguyện từng . Không cần mạo hiểm rừng sâu nữa, cần lo lắng đói bụng, một tổ ấm an , và một tuy ít , nhưng thể cùng nàng việc, cùng nàng ăn cơm một cách yên tâm.
Còn Lý Quân An, phần lớn thời gian im lặng ngắm tất cả những điều . Nhìn Tô Nguyệt cúi chăm sóc cây cối một cách chăm chú, kho lương thực đầy ắp trong động, “phòng tuyến” do chính sắp đặt ở cửa động. Những nét sắc bén và cảnh giác do chiến trường mang trong ánh mắt , ánh sáng vĩnh cửu , dần lắng đọng thành một sự bình yên sâu sắc. Ở đây đao quang kiếm ảnh, chỉ đất đai, dòng nước, sự sinh trưởng và sự bầu bạn. Hắn thỉnh thoảng bóng lưng bận rộn của Tô Nguyệt, sẽ cảm thấy vết sẹo vai suýt lấy mạng , dường như cũng còn ghê rợn đến thế. Nơi đây, chính là nơi an nhất mà tình cờ lạc , nửa đời chinh chiến.
Những ngày tháng giống như dòng suối đáy hố, trong vắt, êm đềm, vô thanh vô tức chảy về phía . Trong đào nguyên pha lê tách biệt với thế gian , Tô Nguyệt và Lý Quân An, như hai hạt giống rơi đất màu mỡ, lặng lẽ cắm rễ, vươn cành lá, ánh sáng vĩnh cửu , sống một cuộc sống nhỏ bé an và sung túc thật sự thuộc về . Khai hoang trồng trọt, tự cung tự cấp, năm tháng bình yên, gì hơn thế.
Dưới vòm pha lê , ngày đêm, chỉ ánh sáng vĩnh viễn ôn hòa chiếu rọi. Tô Nguyệt và Lý Quân An cũng quen , buồn ngủ thì ngủ, tỉnh dậy thì việc, dựa cảm giác của cơ thể.
Tô Nguyệt thật sự coi những cây trồng như bảo bối mà chăm sóc. Sáng sớm (tính là lúc nàng thức dậy), việc đầu tiên nàng là xách cái hũ gốm nhỏ suối lấy nước, lượt tưới cho những “ruộng báu” của nàng. Mầm “Thủy mễ” vươn cao nhanh, xanh mướt một vùng, thôi thấy trong lòng khoan khoái. Nàng xổm bên bờ ruộng, mắt tinh tường lắm, lá nào sâu gặm một lỗ nhỏ, cây nào héo, đều thoát khỏi mắt nàng. Phát hiện , nàng liền nhanh chóng thoa nước cốt thảo d.ư.ợ.c đuổi sâu vị cay nồng lên.
Lá của “Địa đản” và “Thổ qua” càng thêm mập mạp, xòe như những chiếc ô nhỏ. Tô Nguyệt , bên chắc chắn ẩn chứa những củ lớn! Nàng cách vài ngày cẩn thận gạt đất bên cạnh một cây , thấy những củ tròn xoe, mập mạp lớn thêm một vòng, nàng nhịn mà mỉm toe toét. Khu đất trồng thảo d.ư.ợ.c gần vách động, hành dại, tỏi dại mọc tươi , ngắt một nắm ngửi thôi thấy xộc lên mũi, Tô Nguyệt khi xào rau (mặc dù cũng chỉ là nướng đá) thể thiếu hương vị . Những bụi cây mọng càng đắc lực hơn, quả đỏ quả tím hết đợt đến đợt khác, chín mọng rơi xuống đất, thu hút ít côn trùng nhỏ, Tô Nguyệt cũng thấy phiền, thể cho lũ cá trong suối ăn.
Còn Lý Quân An, “địa bàn” của là vòng tròn quanh cửa động và những vật dụng bên trong động. Tấm “màn cửa” dây leo ở cửa động, cách một thời gian sửa sang , hái những lá khô , sắp xếp những dây leo mới mọc, khiến nó trông dày đặc tự nhiên, bên ngoài căn bản thể phía một cái động. Cái lưới cảnh báo bằng dây mây mà , thử vài , tiếng lạch cạch vang lên linh hoạt, hài lòng.
Những công cụ trong động, lau chùi sáng bóng. Đặc biệt là mấy con d.a.o đá, rìu đá , lưỡi mài sắc sáng. Chiếc cuốc đá mà Tô Nguyệt dùng để xới đất, cán lỏng lẻo, tìm một khúc gỗ cứng khác, gọt một cái cán tiện tay hơn, còn dùng lửa nướng qua, lấy da ướt bọc chặt, lắp chắc chắn. Hắn còn dùng những mảnh gỗ thừa còn , cặm cụi cho Tô Nguyệt một cái bào đá nhỏ xinh, bào những khúc gỗ nhỏ, sửa sang dây mây dễ dùng. Tô Nguyệt cầm trong tay thử một chút, thuận tiện, nàng gật đầu với , gương mặt thường ngày mấy biểu cảm của Lý Quân An cũng hiếm hoi mà giãn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-18-nam-thang-dao-nguyen-an-on-su-an-y-dan-nay-sinh.html.]
Việc ăn uống thì quả thật thiếu, còn đổi kiểu cách.
Món chính chỉ vài loại: “Thủy mễ” vẫn chín hẳn, nhưng những bông non tuốt xuống, thêm chút nước xào tấm đá, một mùi thơm ngọt thanh của gạo. “Địa đản” và “Thổ qua” là chủ lực, hấp ăn, nướng ăn, vùi trong tro lò nướng chín ăn, bở thơm, chắc bụng. Tô Nguyệt còn thử nghiền “Thổ qua” chín thành bùn, trộn chút bột hạt giã nhỏ, nặn thành bánh nhỏ, đặt tấm đá nóng để nướng, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm dẻo, mang theo hương hạt, Lý Quân An thể ăn một lúc mấy cái!
Rau thì càng phong phú hơn. Cá bạc nhỏ trong suối, lấy cây gỗ nhỏ vót nhọn chọc một cái là trúng, sạch , bỏ hũ gốm, thêm vài lá thảo d.ư.ợ.c khử tanh, bỏ một củ gừng (một loại rễ giống gừng), hầm sủi bọt thành món canh cá trắng sữa, tươi ngon đến mức rụng cả lông mày! Tôm và cua bắt , trực tiếp ném lò nướng, vỏ tôm biến đỏ, vỏ cua vàng óng, bẻ thịt bên trong trắng nõn, gạch cua chảy dầu, đúng là thơm lừng! Ngắt một nắm dương xỉ non, cọng hoa dại bờ ruộng, chần qua nước sôi, trộn chút muối và hành dại thái nhỏ, chính là món rau mát lành. Quả mọng càng là món ăn vặt giải ngấy bữa ăn, chua ngọt mọng nước.
Khi ăn cơm, là lúc hai thư giãn nhất. Bên lò lửa ấm áp, hũ gốm bốc nóng, mùi thức ăn thơm lừng khiến bụng kêu cồn cào. Lý Quân An giờ ăn uống nhanh nhẹn hơn nhiều, nhưng thói quen của thì thể bỏ – miếng cá nướng vàng ươm thơm lừng, hoặc củ “Địa đản” to nhất, bở nhất, luôn đặt bát của Tô Nguyệt . Tô Nguyệt cũng khách sáo, đôi khi thấy gặm đầu cá kỹ, liền gắp miếng thịt bụng cá béo ngậy, xương nhất trong bát cho . Hai bưng bát, húp xì xụp canh cá tươi ngon, gặm củ quả thơm lừng, thỉnh thoảng ánh mắt chạm , cũng cần gì, cứ thế tiếp tục ăn.
Ngày tháng trôi qua, cái cách ban đầu giữa hai , sớm dòng nước trong hố cuốn trôi mất . Phần lớn thời gian họ chuyện, nhưng sự ăn ý đó, mạnh hơn bất cứ điều gì.
Sáng sớm Tô Nguyệt thức dậy xoa xoa lưng, Lý Quân An thấy, một tiếng, liền cầm lấy cái cuốc đá xới đất. Cặm cụi một lúc, đợi Tô Nguyệt uống nước xong , đất xới xong một mảng lớn . Tô Nguyệt dẫn nước đến một mảnh đất mới khai hoang, di chuyển một hòn đá lớn vất vả, Lý Quân An lập tức đến giúp một tay, hai cùng cố sức, hòn đá đúng vị trí, nước cũng ngoan ngoãn chảy qua.
Lý Quân An ở cửa động sửa sang dây leo, Tô Nguyệt hái quả về, tiện tay liền nhét mấy quả mọng lớn nhất, đỏ nhất hái tay . Hắn cắm đầu việc, quả đặt sang một bên, đợi xong, cầm lên chùi áo, mấy miếng ăn hết.
Buổi tối (lúc nghỉ ngơi), trong động yên tĩnh. Tô Nguyệt thích bên lò lửa, mượn ánh lửa, vẽ tấm da mềm mại. Đôi khi vẽ hình dáng những cây mới phát hiện, đôi khi vẽ những tia sáng khúc xạ từ đỉnh pha lê đầu, xiêu vẹo nhưng khá thú vị. Còn Lý Quân An, phần lớn là tựa một bên, tay rảnh rỗi. Hoặc là mài một viên đá, một món đồ mới; hoặc là sắp xếp những công cụ săn bắt (chủ yếu là bắt cá), vuốt thẳng dây mây của lờ cá, lau sáng con d.a.o đá nhỏ gọt cá. Ánh lửa nhảy nhót, hắt bóng hai lên vách động, an tĩnh mà bình yên.
Tô Nguyệt đôi khi giã t.h.u.ố.c thảo dược, Lý Quân An sẽ xích gần xem. Chàng cũng chẳng hỏi, cứ thế cầm lấy chày đá giã thuốc, học theo động tác của Tô Nguyệt mà "đùng đùng đùng" đập vài cái. Chàng sức mạnh lớn, giã đến nỗi t.h.u.ố.c bùn văng tung tóe, Tô Nguyệt cũng lấy phiền. Đợi giã mệt , nàng mới tiếp lấy chày đá, tự giã cho thật mịn đều. Lý Quân An cứ cạnh đó , thỉnh thoảng chỉ chỉ t.h.u.ố.c bùn, chỉ chỉ vai – ý hỏi: "Xong , cần bôi nữa ?" Tô Nguyệt liền lườm một cái, ngụ ý: "Đừng nhảm, cần bôi vẫn bôi."
Gà Mái Leo Núi