Tấm màn pha lê đỉnh đầu vĩnh viễn sáng bừng, cũng chẳng ngày đêm, việc dựa cảm giác. Tô Nguyệt giờ đây xem như nắm bắt "tiết khí" trong hang – thực chất chính là nhịp độ sinh trưởng của cây trồng.
Hiện giờ, nàng chăm sóc ruộng lúa nước như thể nuôi con , cánh đồng lúa nước xanh mướt chính là tâm can của Tô Nguyệt. Khi mạ non vươn cao, nàng suy tính đến việc “phơi ruộng” – tức là tháo nước trong ruộng vài ngày, để mặt trời (tinh quang) chiếu rọi xuống đáy ruộng. Nghe như lúa sẽ mọc chắc khỏe hơn, rễ đ.â.m sâu hơn, về hạt lúa mới nặng trĩu. Nàng khệ nệ dời những hòn đá dẫn nước, lấp bớt cửa nước . Vài ngày , đất ruộng phơi khô bạc màu và nứt nẻ, nàng vội vàng gạt đá , để suối nước trong vắt ồ ạt chảy trở . Nhìn mạ non uống đủ nước, tinh thần phấn chấn, vươn thẳng lưng, Tô Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi, trong lòng thầm niệm: Chớ để bảo bối của khô héo.
Bên cạnh đó là khoảnh đất trồng khoai môn và khoai mỡ, lá cây mọc um tùm như những chiếc dù nhỏ, to dày, đến nỗi gần như thấy mặt đất nữa. Tô Nguyệt , đây là lúc rễ bên đang sức lớn lên! Nàng nhịn đào đất lên xem, nhưng ngày nào cũng vòng quanh mảnh đất vài lượt, xem lá cây sâu c.ắ.n vàng úa . Phát hiện điểm bất thường, nàng nghiền một ít lá thảo d.ư.ợ.c mùi nồng, như ngải cứu chẳng hạn, vò nát rải quanh gốc, để đuổi côn trùng.
Gà Mái Leo Núi
Bờ ruộng và đầu bờ là “cửa hàng quà vặt” của nàng. Thân dương xỉ non mập mạp, chỉ cần tiện tay ngắt là một nắm lớn, chần qua nước sôi để trộn gỏi, hoặc thả canh, giòn non. Cây “Địa Đinh” (một loại rau dại) nở những bông hoa tím li ti, lá chát, nhưng chần nước sôi ngâm nước lạnh, trộn chút muối và hành dại băm nhỏ, sảng khoái. Còn những bông hoa dại đủ màu sắc, cánh hoa ngắt xuống rải lên khoai mỡ nướng xong, mắt thêm chút hương thơm.
Lý Quân An giờ đây nhiệm vụ chính là xoay quanh “sản nghiệp” của Tô Nguyệt.
Vòng rào , cứ cách vài ngày gia cố. Có những con vật nhỏ ham ăn (chủ yếu là loại mập mạp, trông như chuột tre), luôn chui c.ắ.n lá non. Lý Quân An liền vác chiếc giỏ mây mới đan, chặt những cành cây bụi cứng gai, trở về khệ nệ đan hàng rào cũ, đan thật dày và chắc chắn, gai nhọn chĩa ngoài, xem kẻ nào còn dám bén mảng đến!
Đôi bàn tay to lớn của , công cụ ngày càng thuần thục. Thấy Tô Nguyệt cuốc đất mệt mỏi, liền suy nghĩ cho cái cuốc dễ dùng hơn. Hắn tìm thấy một loại đá màu xanh đen đặc biệt nặng và cứng, khệ nệ mài giũa suốt mấy ngày, cho chiếc cuốc đá cũ của Tô Nguyệt một “đầu” cuốc rộng hơn, dày hơn, lưỡi mài sáng loáng, mỗi nhát cuốc xuống thể lật một mảng đất lớn hơn. Hắn còn dùng dây mây nhỏ quấn quanh cán cuốc tạo thành tay cầm chống trượt, Tô Nguyệt dùng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Con mương nhỏ dẫn nước đôi khi lá khô và bùn lầy do nước suối cuốn đến tắc nghẽn, hoặc các loài vật nhỏ đào xới sạt lở một đoạn. Lý Quân An việc gì thì vác cây gậy gỗ cứng của (giờ chủ yếu dùng gậy dò đường và vũ khí), dạo dọc theo mương nước. Thấy tắc thì dùng gậy chọc thông; thấy sạt thì khiêng đá đắp . Đảm bảo dòng suối trong vắt , thể chảy thông suốt đến từng mảnh đất mà Tô Nguyệt chỉ định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-20-viec-trong-trot-da-thanh-dieu-tam-dac.html.]
Ngày tháng an , thức ăn cũng thiếu, nhưng trong lòng Tô Nguyệt, vẫn luôn canh cánh điều gì đó. Nhìn những vò gốm đặt lò đất để nấu canh hầm cá, nàng tự hỏi: Thứ thì thật, nhưng chỉ thể nấu và hầm, bao giờ mới ăn món “khí nồi”, xào một món gì đó nhỉ?
Ý nghĩ như một con sâu nhỏ, càng bò trong lòng nàng càng ngứa ngáy. Đặc biệt là khi thấy những rau dại non mơn mởn, trứng chim hoang nhặt về, cùng với tôm suối béo múp, nàng nghĩ: Nếu thứ thể cho chảo xào nhanh lửa lớn, rắc thêm chút hành dại băm nhỏ, thì thơm mấy!
Thế nhưng xào rau, nồi chứ! Lại còn là loại nồi đáy mỏng, thể đặt lên lửa và nóng nhanh! Mấy vò gốm dày cộp của nàng, nấu món ăn thì , xào rau ư? E rằng rau cháy đáy mà nồi còn kịp nóng thấu.
Tô Nguyệt là hành động nhanh chóng. Nàng bắt đầu vòng quanh hố, mắt như đèn pha, tìm kiếm khắp nơi các vật liệu phù hợp.
Một ngày nọ, ở một vùng đất trũng khuất nắng nơi khúc quanh con suối, nàng phát hiện một khoảnh đất sét nhỏ. Loại đất sét màu sẫm, đen pha chút nâu đỏ, sờ cảm thấy đặc biệt mịn và dính. Nàng thử đào một khối, nhào nặn trong tay, thấy dẻo dai, dễ tơi như những loại đất sét khác. “Chà! Loại đất sét thú vị thật!” Trong lòng Tô Nguyệt mừng rỡ, cảm giác , giống loại đất sét đồ gốm mà nàng từng thấy trong bảo tàng ngày !
Tô Nguyệt như thể phát hiện mỏ vàng, vội vàng dùng giỏ mây đào một giỏ lớn thứ đất sét quý giá mang về. Chỉ đất sét thì đủ, nàng nhớ rằng đồ gốm trộn thêm một thứ gì đó để chống nứt. Nàng thử trộn bột vỏ sò (nhặt ở bờ suối) phơi khô và nghiền mịn , thử thêm chút cát mịn, tỷ lệ dựa cảm giác. Nàng xổm bên bờ sông, như một đứa trẻ chơi đất sét, nhào đập thêm nước, mẩy đầy vết bùn. Lý Quân An dạo đến, thấy nàng đang vật lộn với đất sét, vẻ mặt khó hiểu nhưng cũng hỏi, chỉ xổm bên cạnh quan sát.
Đất sét trộn gần xong (Tô Nguyệt cảm thấy nó mịn màng và đàn hồi), nàng bắt đầu nặn hình. Nàng một chiếc nồi miệng cạn, đáy phẳng, nhất là hai bên thêm hai cái “tai” nhỏ để dễ cầm. Việc khó hơn vò gốm nhiều! Đất sét khi thì quá mềm vững, khi thì quá cứng dễ nứt . Tô Nguyệt thử thử nhiều , ngón tay mỏi nhừ. Lý Quân An một lúc, dậy bỏ . Một lát , mang về mấy hòn đá cuội nhẵn nhụi, đưa cho Tô Nguyệt. Mắt Tô Nguyệt sáng lên! ! Có thể dùng đá bên trong khuôn đỡ! Nàng chọn một hòn đá dẹt tròn vặn, cẩn thận trát đất sét lên, dùng lòng bàn tay và ngón tay từ từ vuốt thành hình chiếc nồi, mép nồi cố gắng nặn mỏng, hai bên thực sự nặn hai cái chỏm nhỏ “tai”. Cái phôi đất sét trông , giống như một chiếc bánh đất lớn méo mó.