Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 21: Có nồi, ngày tháng trôi qua thật đậm đà hương vị ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:52:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phôi đất sét hong khô vài ngày. Tô Nguyệt đặt nó ở nơi tránh gió mà vẫn tinh quang chiếu tới (nhưng quá gay gắt), ngày nào cũng mong ngóng . Cuối cùng nó khô , cứng ngắc. Bước quan trọng nhất đến – nung! Tô Nguyệt dám lơ là. Nàng lò nung, chỉ thể dùng cách nguyên thủy nhất: bên cạnh lò đất, dùng đá và đất sét xây một cái “lò lửa” nhỏ, bán kín, cẩn thận đặt phôi nồi đất , xung quanh chất đầy củi khô nhỏ và cỏ héo dễ cháy. Châm lửa! Ngọn lửa bốc lên, tim Tô Nguyệt cũng thắt . Nàng cẩn thận khống chế lửa, dám quá lớn sợ nứt, cũng thể quá nhỏ sợ chín tới. Lý Quân An cũng canh chừng bên cạnh, thỉnh thoảng giúp nàng thêm củi nhỏ. Đang nung thì đột nhiên “tách” một tiếng giòn tan! Lòng Tô Nguyệt giật thót! Xong ! Nứt ư? Ghé sát xem, may mắn , chỉ là mép nồi vỡ mất một miếng nhỏ. Nàng vội vàng giảm lửa, kiên nhẫn nung từ từ. Nung bao lâu (cảm giác như qua một thế kỷ), lửa dần tắt. Đợi lò nguội hẳn, Tô Nguyệt run rẩy tay, dùng gậy gạt những thứ bên trong .

Một chiếc “nồi” xám xịt, mang dấu vết ám khói lửa hiện mắt! Tuy xí một chút, mép một vết nứt nhỏ, nhưng tổng thể vỡ! Tô Nguyệt nóng lòng mang nó suối rửa sạch, dùng ngón tay gõ gõ, phát tiếng “coong coong” giòn tan! Thành công ! Thật sự thành công !

Có nồi , Tô Nguyệt quả thực nóng lòng khai vị!

Hăm hở ngắt một nắm hành dại non mơn mởn, còn hái vài quả ớt núi đỏ tươi (loại cay nhẹ). Trong giỏ cá bên suối mấy con tôm béo múp đang nhảy nhót! Lại lấy hai quả trứng chim hoang nàng nhặt mấy ngày trong bụi cây!

Gà Mái Leo Núi

Tô Nguyệt như đối xử với bảo bối, tiên đổ chút nước nồi mới, đặt lên lò đất đun sôi, coi như “khai nồi” để khử mùi đất và tanh. Đổ nước , đun nóng nồi.

Nàng cẩn thận dùng mảnh tre cạo một ít mỡ động vật (mỡ từ thịt mỡ tích trữ đó) cho nồi. Dầu nóng, kêu xèo xèo. Trước hết cho ớt núi băm nhỏ và gốc hành dại trắng phi thơm, mùi cay nồng hòa quyện với mùi hành thơm “phụt” một tiếng liền xộc lên! Lý Quân An vốn đang mài con d.a.o đá của , ngửi thấy mùi , nhịn hít hít mũi, ngẩng đầu sang. Tô Nguyệt nhanh nhẹn đổ tôm suối sạch , “xèo” một tiếng! Thịt tôm trắng hồng lập tức chuyển đỏ và cuộn . Xào nhanh vài cái, rưới thêm chút lòng đỏ trứng chim hoang (lòng đỏ trứng bao quanh tôm, càng thêm mềm mượt). Cuối cùng rắc lá hành dại xanh biếc băm nhỏ, rắc thêm vài hạt muối hột. Một mùi thơm tươi ngon nồng nàn “khí nồi” từng , bá đạo lan tỏa khắp hang động, ngay cả những dây leo ở cửa hang cũng như run rẩy vì mùi thơm!

“Ngon quá!” Tô Nguyệt dùng chiếc xẻng gỗ mới múc tôm xào bát gốm, tự nhịn nếm thử một miếng . Thịt tôm giòn sần sật, mang hương thơm của hành dại và chút cay nhẹ của ớt núi, lòng trứng mềm mượt, hương vị vô cùng phong phú! Mắt nàng sáng bừng, vội vàng đẩy bát đến mặt Lý Quân An. Lý Quân An cũng khách khí, gắp một đũa lớn cho miệng, nhai vài cái, động tác rõ ràng khựng , mắt mở lớn, đó nhai mạnh, nhanh chóng gắp thêm một đũa nữa, miệng lẩm bẩm bật hai chữ: “Ngon quá!” Tuy phát âm còn lạ, nhưng sự khẳng định và ngạc nhiên thật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-21-co-noi-ngay-thang-troi-qua-that-dam-da-huong-vi.html.]

Kể từ khi chiếc nồi bảo bối , nhiệt huyết nấu nướng của Tô Nguyệt tăng cao từng thấy.

Trước hết món trứng xào hành dại, trứng chim hoang đập tan, dầu trong nồi nóng , “ào” một tiếng đổ , lòng trứng nhanh chóng nở thành những đám mây vàng óng, rắc lên hành dại băm nhỏ, xào đơn giản, hương thơm ngào ngạt, là món ngon dùng kèm “cơm” (khoai mỡ nướng hoặc khoai môn).

Lại món dương xỉ non xào thanh đạm, dương xỉ tươi non chần nước sôi để loại bỏ vị chát, cho chút dầu nồi, đổ xào nhanh, thêm chút muối, một món ngon núi rừng thanh mát giòn rụm.

Sau đó món cá nhỏ chiên giòn, cá nhỏ sạch, vỗ nhẹ chút muối ướp. Dầu trong nồi nóng, từng con cá nhỏ cho , chiên vàng giòn hai mặt, đến xương cũng thể nhai , thơm đến nỗi khiến thể ngừng miệng.

Lý Quân An giờ đây khi ăn cơm, ánh mắt rõ ràng thêm sự mong đợi. Trước là để no bụng, bây giờ là để thưởng thức hương vị. Hắn vẫn sẽ gắp con cá nhỏ chiên vàng nhất hoặc miếng trứng xào mềm nhất, gắp cho Tô Nguyệt . Còn Tô Nguyệt, món ngon mới xào nào, miếng đầu tiên cũng luôn nếm thử.

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong tiếng leng keng của nồi niêu xoong chảo (bát gốm nồi đá), trong hương thơm của món ăn, trong tiếng lúa non vươn trong ruộng, sự hòa tấu vĩnh cửu của suối nước. Tấm màn tinh quang đầu đổ xuống thứ ánh sáng vĩnh cửu dịu dàng, chiếu rọi Tô Nguyệt chăm sóc vườn rau của nàng, chiếu rọi Lý Quân An gia cố hàng rào của , chiếu rọi hai họ vây quanh lò đất, chia sẻ những món ăn đơn giản mới lò, mang theo “khí nồi”. Trong “tinh cung” nơi thâm sơn , họ dùng đôi bàn tay của , từng chút một xào nấu nên thứ hạnh phúc phàm tục ấm áp của riêng .

 

Loading...