Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 34: Nhận biết cây đay, Bình minh của sợi gai. Ngâm đay bóc sợi, rút tơ bóc kén ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:07:48
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuộc sống hiện tại ngày càng , lo ăn uống.

Tô Nguyệt vẫn luôn canh cánh chuyện "y phục" – mong tìm nguồn sợi thực vật phù hợp hơn để dệt, thoải mái và thoáng khí hơn, thế cho da thú tương đối thô ráp và sợi gai dầu hạn chế ban đầu (sợi se từ sợi thực vật rời rạc đây quá tốn công sức). Những loài cây thảo dẻo dai bên ruộng bậc thang, trong khe đá, trở thành đối tượng quan sát mới của nàng.

Dưới vách đá ẩm ướt bên kênh dẫn nước, Tô Nguyệt chú ý đến một loại thực vật mọc thành bụi, cây đặc biệt to và thẳng. Lá dài mảnh, mép răng cưa nhỏ. Nàng thử dùng d.a.o đồng nhỏ để cắt cây, phát hiện nó cực kỳ dẻo dai, cần dùng sức lớn cắt cắt mới đứt, chỗ vết cắt còn kéo nhiều sợi tơ trắng dài mảnh, bóng bẩy!

"Ồ? Sợi !" Mắt Tô Nguyệt sáng lên, dùng ngón tay se se những sợi tơ đó, cảm thấy chúng dài hơn, chắc hơn và dẻo dai hơn bất kỳ sợi thực vật nào nàng từng thu thập đây! Nàng lập tức gọi Lý Quân An.

Lý Quân An nhận lấy vài sợi tơ, đầu tiên dùng tay kéo mạnh, sợi tơ kéo dài nhưng đứt. Hắn buộc hai đầu sợi tơ hai hòn đá khác , để phần giữa lơ lửng, dùng sống d.a.o găm đập mạnh – sợi tơ rung lên, vẫn dẻo dai! Cuối cùng lấy diêm châm thử, sợi tơ nhanh chóng hóa than, nhưng bùng cháy thành ngọn lửa, tỏa một mùi khét tương tự mùi cỏ cháy.

"Chà! Thứ thật dẻo dai! Mạnh hơn nhiều so với sợi gai dầu se đây!" Lý Quân An kết luận, "Cô thử xem thể sợi chỉ ?"

Hai như tìm báu vật, cẩn thận đào loại cỏ "dao cắt đứt" cả rễ lẫn đất, di thực sang một mảnh đất dốc khai phá riêng bên cạnh ruộng bậc thang, chăm sóc kỹ lưỡng, tưới nước bón phân (thậm chí còn tiếc dùng một chút phân hữu cơ quý giá). Tô Nguyệt gọi nó là "nhẫn thảo" (cỏ dẻo dai), gửi gắm hy vọng lớn.

Nhẫn thảo phát triển mạnh mẽ, nhanh chóng hình thành một "ruộng đay" xanh . Đợi đến khi cây trưởng thành, từ xanh chuyển vàng, chính là mùa thu hoạch sợi.

Dùng lưỡi hái đồng sắc bén ( đúc riêng để thu hoạch nhẫn thảo, lưỡi mỏng và dài) cắt cây sát gốc. Bó thành từng bó, dựng dựa vách đá thông gió tránh mưa để phơi khô. Thân cây nhẫn thảo khô trở nên nhẹ và giòn, màu sắc chuyển sang nâu vàng.

Đây là bước quan trọng để lấy sợi! Tô Nguyệt và Lý Quân An đào một cái hố cạn ở hạ nguồn suối nước nóng, dẫn nước suối (nhiệt độ ). Đem từng bó cây nhẫn thảo khô ngâm nước ấm, dùng đá lớn đè xuống, ngăn cho nổi lên.

Nước suối ấm thúc đẩy quá trình ngâm đay. Vài ngày , nước hố trở nên đục ngầu đen kịt, tỏa một mùi hôi nồng, thối của cỏ cây. Đây chính là tín hiệu cho thấy chất keo biểu bì cây và một phần mô phân hủy tác động của vi sinh vật!

Vớt những cây cỏ dai , rửa sạch chất phân hủy nhớt dính trong dòng nước suối nóng đang chảy. Lúc , lớp vỏ cứng ban đầu trở nên mềm nhũn. Tô Nguyệt và Lý Quân An bên bờ nước, cầm một cây, dùng móng tay hoặc mảnh xương khẽ rạch một đường, xé dọc theo chiều cây –

Kỳ tích xảy ! Những bó sợi dai màu xanh trắng hoặc vàng nhạt, tách một cách dễ dàng khỏi lớp vỏ mềm và lõi gỗ, hệt như bóc vỏ chuối! Những bó sợi dài thẳng thớm, ánh lên vẻ óng ả như lụa!

Những bó sợi bóc (gọi là "ma thất") cần xử lý thêm. Hai dùng ngón tay hoặc mảnh đá nhỏ nhẵn nhụi, cạo sạch những mảnh vụn còn sót ma thất (gọi là "quát thanh"), đó se vài sợi ma thất với ở phần cuối, se nối thêm ma thất mới, giống như xe sợi, nối chúng thành những sợi gai thô dài hơn, độ dày tương đối đồng đều (sợi thô). Đây là một công việc tinh xảo đòi hỏi sự kiên nhẫn và sự khéo léo của đầu ngón tay. Tô Nguyệt thành thạo, còn Lý Quân An thì vẻ vụng về, thường xuyên đứt sợi.

Có đủ sợi gai thô, Tô Nguyệt bắt đầu thử thách khâu quan trọng nhất – dệt vải!

Không khung dệt sẵn, tất cả đều dựa trí tưởng tượng và mày mò. Tô Nguyệt kết hợp những kiến thức mơ hồ từ kiếp và các vật liệu sẵn hố, phác thảo một loại khung dệt thắt lưng nguyên thủy nhất.

Tìm hai thanh gỗ cứng thẳng tắp, dẻo dai, độ dài phù hợp (Lý Quân An dùng d.a.o đồng nhỏ gọt giũa cho nhẵn).

Một thanh gỗ nhỏ hơn một chút, dùng để tách sợi dọc.

Thanh nâng sợi dọc – đây là mấu chốt! Tô Nguyệt dùng những sợi mây mềm dẻo, đan thành một "tấm mây" hình chữ nhật những lỗ nhỏ li ti (tương tự như tấm nâng sợi dọc đơn giản), giống như đan rổ. Nàng bảo Lý Quân An dùng đồng đúc mấy chiếc "móc nâng sợi dọc" nhỏ nhắn, vòng (dùng để nâng một phần sợi dọc).

Con thoi thế bằng một miếng gỗ cứng dẹt, hai đầu nhọn và rãnh ở giữa.

Gà Mái Leo Núi

Nàng tìm một hàng que tre nhỏ, đều tăm tắp, dài bằng , dùng dây mây dẻo dai bện chặt song song với , tạo thành một chiếc "lược gỗ" thô sơ.

Sau đó dùng da thú dày dặn hoặc dây gai chắc chắn dây lưng, nối với trục cuốn vải, buộc eo của dệt.

Mắc sợi dọc! Khởi đầu phức tạp: đây là bước rắc rối nhất. Dùng sợi gai thô sợi dọc, từng sợi một cẩn thận quấn quanh hai thanh gỗ trục sợi dọc và trục cuốn vải (tạm thời cố định giá gỗ hoặc đá), kéo căng. Sau đó dùng que chia sợi dọc để chia sợi dọc thành hai lớp theo lẻ và chẵn. Tiếp theo, lượt luồn các sợi dọc lẻ (hoặc chẵn) qua các lỗ "tấm nâng sợi dọc bằng mây", móc "móc nâng sợi dọc" thanh nâng sợi dọc phía (một thanh gỗ). Toàn bộ quá trình cực kỳ rắc rối, chỉ cần sơ suất một chút là thể rối tung. Tô Nguyệt và Lý Quân An bận rộn mất mấy "chu kỳ lửa lò" mới miễn cưỡng sắp xếp xong sợi dọc, kéo căng và cố định khung dệt đơn giản.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-34-nhan-biet-cay-day-binh-minh-cua-soi-gai-ngam-day-boc-soi-rut-to-boc-ken.html.]

Tô Nguyệt hít một thật sâu, thắt chặt dây lưng, trục cuốn vải cố định phía lưng nàng. Nàng sợi dọc, bắt đầu thử đầu tiên: khởi dệt.

Nâng sợi dọc: Dùng chân đạp (hoặc tay kéo) thanh nâng sợi dọc, khiến phần sợi dọc "móc nâng sợi dọc" (ví dụ sợi lẻ) nhấc lên, tạo thành khe hở để luồn con thoi.

Luồn con thoi: Nhanh chóng luồn "con thoi" quấn sợi gai thô ( sợi ngang) qua khe hở.

Hạ sợi dọc: Nới lỏng thanh nâng sợi dọc, sợi dọc nhấc lên hạ xuống, đan xen với lớp sợi dọc phía , đè chặt sợi ngang luồn qua.

Dập sợi ngang: Cầm chiếc "dao dập sợi ngang" bằng tre lên, dùng lực dập chặt sợi ngang luồn , cho nó khít .

Luân phiên nâng sợi dọc: Đổi sang nhóm sợi dọc khác (sợi chẵn) nhấc lên, tạo thành khe hở mới, lặp các động tác luồn con thoi, hạ sợi dọc, dập sợi ngang.

"Kít... cạc... pách!" Động tác còn vụng về, con thoi kẹt, lực dập sợi ngang đều. Vải dệt ban đầu xiêu vẹo, chỗ thưa chỗ dày, thậm chí còn đứt sợi. Tô Nguyệt hề nản lòng, nàng tập trung cao độ, động tác tay dần dần trở nên thuần thục, trôi chảy. Bản giao hưởng nguyên thủy "kít kít" (tiếng nâng sợi dọc), "cạc là" (tiếng luồn con thoi), "pách tạch" (tiếng dập sợi ngang) bắt đầu vang lên đều đặn trong hố pha lê.

Sau vô thất bại, tháo , , tấm vải gai thô thủ công thực sự đầu tiên hố, cuối cùng cũng đời bàn tay Tô Nguyệt!

Tấm vải lớn, ước chừng một thước vuông. Bề mặt thô ráp, những nút thắt và kẽ hở rõ ràng, sợi dọc sợi ngang đều, mép vải cũng thẳng thớm lắm. Màu sắc là màu trắng ngà vàng tự nhiên của sợi gai, mang theo vẻ mộc mạc đặc trưng của thực vật. ý nghĩa của nó thật phi thường – đây là tấm vải đầu tiên mà họ tự tay trồng, thu hoạch, ủ, se sợi dệt !

Tô Nguyệt cẩn thận cắt tấm "vải quý" . Mặc dù diện tích hạn, nhưng nàng vẫn tận dụng tối đa. Nàng dùng con d.a.o đồng nhỏ sắc bén (dễ dùng hơn kim xương) cắt thành hình dáng đại khái, dùng kim xương xỏ sợi gai nhỏ se, từng mũi kim một khâu vá.

Do hạn chế về kích thước vải và kỹ thuật may vá nguyên thủy, Tô Nguyệt cuối cùng hai chiếc "áo chui đầu" cực kỳ đơn giản. Đó là khoét một lỗ ở giữa tấm vải gai thô hình chữ nhật (lỗ cổ), khâu sơ hai bên (chừa lỗ tay áo), gấu áo may, giống như một chiếc bao gai lớn mặc , thắt eo bằng dây gai hoặc dây da.

Khi Tô Nguyệt và Lý Quân An chiếc áo chui đầu bằng vải gai thô mới toanh , cảm giác khác biệt!

So với sự ngột ngạt của da thú và sự ngứa ngáy của những loại vải gai thô ráp ban đầu, loại vải gai từ cây cỏ dai tuy thô ráp nhưng những trống giữa các sợi mang khả năng thoát khí , trong môi trường nhiệt độ đổi và ẩm của hố, cảm giác cơ thể thoải mái hơn nhiều.

Mồ hôi thể sợi gai hấp thụ và thoát nhanh chóng, khó chịu như khi dính da thú.

So với da thú dày nặng, áo gai nhẹ hơn nhiều, hoạt động tự do hơn.

Đương nhiên, bề mặt vải thô ráp trực tiếp tiếp xúc với da thịt vẫn chút ma sát, đặc biệt là ở vai và nách. Lý Quân An cử động mấy cái, : "Cũng cộm một chút, nhưng còn hơn là trần truồng! Làm việc gọn gàng hơn! Đổ mồ hôi cũng dính!"

Tô Nguyệt vuốt ve chiếc áo gai thô mang họa tiết nguyên thủy , cảm nhận sự sáng tạo từ một cây cỏ biến thành một bộ quần áo bằng chính tay , cùng với cảm giác thiện độc đáo của chất liệu vải khác hẳn da thú, trong lòng tràn ngập sự thỏa mãn khó tả. Sự thoải mái thô ráp là món quà trực tiếp nhất của lao động và trí tuệ.

Với kinh nghiệm thành công, diện tích trồng cây cỏ dai mở rộng, các ao ủ gai cũng đào quy củ hơn. Chiếc khung dệt thắt lưng đơn sơ gần như trở thành "ghế riêng" của Tô Nguyệt.

Trong những thời gian lao động "ban ngày", hoặc "buổi tối" tương đối yên tĩnh, Tô Nguyệt thường khung dệt, eo thắt dây da, hai chân hoặc một tay điều khiển thanh nâng sợi dọc, con thoi lách lách linh hoạt giữa sợi dọc và sợi ngang, những âm thanh "kít kít cạc là pách tạch" trở thành âm thanh nền mới, tràn đầy thở cuộc sống hố. Vải nàng dệt ngày càng rộng, bề mặt vải cũng dần trở nên phẳng phiu và dày đặc hơn.

Lý Quân An thì phụ trách các công việc nặng nhọc như trồng trọt, thu hoạch, ủ gai, bóc gai cây cỏ dai, cũng như se sợi (sợi gai thô se ngày càng dài và đều hơn). Hắn còn dùng vải gai thô mới dệt để may cho những chiếc quần vặn hơn (tương tự quần bó gấu rộng), thế cho những chiếc quần da thú cồng kềnh.

Vải gai thô dần thế da thú trở thành trang phục chính hàng ngày. Tô Nguyệt dùng sợi gai mịn hơn để may áo giao lĩnh vạt ( nhiều vải hơn thể cắt may phức tạp hơn) và váy dài, tuy vẫn đơn giản nhưng tôn dáng hơn. Lý Quân An cũng áo gai và quần dài vặn, việc rèn sắt cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Da thú chủ yếu dùng lớp lót áo mùa đông, giày dép, chăn màn và túi đựng công cụ.

Vải gai thô thừa nhiều công dụng: vải gói đồ, may túi trữ vật, cắt thành miếng nhỏ giẻ lau, thậm chí thử màn chống muỗi (mặc dù hố nhiều côn trùng) ... Sự tiện lợi trong cuộc sống nâng cao đáng kể.

Trong hố pha lê, ánh sáng dịu nhẹ vĩnh cửu, lặng lẽ chiếu rọi những cánh đồng cỏ dai xanh mướt, chiếu rọi bóng dáng Tô Nguyệt chăm chú dệt vải, chiếu rọi cánh tay Lý Quân An vung búa sắt trong chiếc áo gai mới, và cũng chiếu rọi sự ấm áp thô ráp, mang theo ấm cơ thể và mồ hôi họ, dệt nên từ cỏ cây, từng sợi từng sợi bằng chính đôi tay. Nhịp điệu của khung dệt, hòa quyện với tiếng vo ve của cối xay nước, tiếng tí tách của lửa lò, tiếng xèo xèo của bếp núc, tấu lên bản nhạc cuộc sống vững chãi và kéo dài nhất của thời đại "áo vải xương sắt" trong Thủy Tinh Cung.

 

Loading...