Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 4: Cuộc sống thường nhật của Tô Nguyệt ---
Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:52:14
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thực phẩm là ưu tiên hàng đầu. Dựa lưỡi d.a.o nhỏ chiếc kìm đa năng, nàng gọt nhọn một cây gậy gỗ cứng cáp, chiếc công cụ đào xới thô sơ đầu tiên. Mỗi ngày nàng lê tấm với đôi chân lành hẳn, từng chút một đào xới, xới đất, san phẳng mặt đất trong khu vực “ruộng bậc thang”. Mồ hôi thấm đẫm y phục cũ nát, lòng bàn tay mọc đầy mụn nước, mụn nước vỡ tạo thành những vết chai dày cộm. Nàng trồng xuống những rễ củ rau dại xác nhận là ăn (chủ yếu là củ mài dại và một loại củ giống khoai môn) cẩn thận đào bới mang về từ rừng bên ngoài. Nàng còn mạo hiểm leo trèo vách đá trong hang động, thu thập những đám rêu dày mọng và mầm non của vài loại dương xỉ bám đá ẩm ướt, thử nghiệm di thực.
Nguồn nước giải quyết , nhưng lấy nước là một công việc tốn sức. Nàng dùng một tấm đá mỏng tương đối bằng phẳng, đắp một cái ao lắng nhỏ bên bờ sông, để nước sông dừng một chút ở đây, chờ bùn cát lắng xuống mới lấy dùng. Lại dùng những viên đá cuội lớn dòng nước mài giũa nhẵn nhụi, xây một cái bếp lò đơn giản bên bờ sông, gác chiếc ấm nước bằng nhôm lên để đun nước nấu ăn.
Hạt lửa là huyết mạch. Nàng vò rêu khô thành dây nhỏ, tẩm nhựa thông, cẩn thận bảo quản trong một hố đá nhỏ khô ráo, dùng hạt lửa vĩnh viễn tắt. Đồng thời, nàng bắt đầu ý thức dự trữ một lượng lớn củi khô, chất đống vách đá xa khu sinh hoạt nhưng thông gió và khô ráo.
Ban đầu công cụ chỉ con d.a.o nhỏ và búa địa chất. Nàng bắt đầu thử chế tạo những công cụ tiện lợi hơn. Dùng dây leo bền chắc và gỗ cứng cung tên, dùng xương thú mài nhọn hoặc mảnh đá lửa buộc gậy gỗ thành giáo và lao đơn giản. Nàng thậm chí còn thử dùng đất sét nặn thành bình gốm, đặt cạnh đống lửa để nung, dù tỷ lệ thành công cực thấp, những thứ nung thô ráp dễ vỡ, nhưng để đựng nước, nấu vài món canh đơn giản thì đủ .
Ngày tháng trôi nhanh trong công việc lặp lặp . Cột sáng từ giếng trời đỉnh hang, từ chỗ chiếu thẳng, dần trở nên nghiêng, phạm vi chiếu rọi cũng ngày càng rút ngắn. Tô Nguyệt , mùa thu đến.
Màu sắc của rừng trở nên nồng đậm và phong phú hơn. Những chiếc lá vàng óng, đỏ rực điểm xuyết giữa màu xanh thẫm vô tận. Điều cũng nghĩa là, mùa thu hoạch đến đỉnh điểm. Tô Nguyệt bắt đầu ngoài thường xuyên hơn. Nàng như một thợ săn kiêm hái lượm tinh quái nhất, quen thuộc từng khu rừng trong phạm vi vài dặm quanh hang động. Nàng đều đ.á.n.h dấu từng chút một bản đồ trong tâm trí những nơi rừng hạt dẻ dại bạt ngàn, những nơi nấm mập mạp sinh trưởng (nàng cực kỳ cẩn trọng, chỉ hái lượm những loại nàng chắc chắn một trăm phần trăm là độc), những nơi hành dại, tỏi dại, rau dương xỉ.
Gà Mái Leo Núi
Bẫy cũng phát huy tác dụng. Nàng dùng dây leo và cọc gỗ gọt nhọn thành thòng lọng và bẫy đá rơi đơn giản, đặt những con đường mà động vật nhỏ thường qua . Dù thu hoạch định, nhưng thỉnh thoảng vẫn mang về một con thỏ rừng béo múp, một con chuột tre hoảng loạn, hoặc một con gà lôi kém may mắn. Mỗi thu hoạch đều khiến nàng vui mừng khôn xiết. Thịt bổ sung đáng kể thể lực cho nàng, lông thú khi xử lý sơ bộ (bằng tro củi và óc động vật), trở thành tấm đệm giữ ấm hoặc chiếc khăn choàng thô sơ của nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-4-cuoc-song-thuong-nhat-cua-to-nguyet.html.]
Cất trữ trở thành một vấn đề mới. Củ mài và “khoai môn dại” trồng trong ruộng bậc thang phát triển , lá dày mọng. Nàng cẩn thận đào một phần củ, dùng tro củi bọc , cất trữ trong những hõm đá tự nhiên vách đá thông gió. Quả hạch hái – hạt dẻ rừng, hạt phỉ, quả sồi, trải nền đất khô để phơi. Nấm cắt lát, xâu dây leo nhỏ, treo ở nơi gần giếng trời, luồng khí yếu để khô. Với những con vật săn , ngoài phần ăn trong ngày, phần còn khi lột da bỏ nội tạng, dùng muối (muối thô chiết xuất từ tro của một loại thực vật đặc biệt) và gia vị (ớt dại, hạt tiêu dại) chà xát, tương tự treo ở nơi thông gió để hun khói khô.
Điểm cất trữ vách đá dần trở nên đầy đặn. Từng xâu nấm khô, từng dải thịt khô đỏ sẫm, từng bó quả hạch buộc chặt, từng túi củ bọc bằng da thú thuộc... Những thứ dự trữ tỏa mùi vị hỗn hợp của khói hun, đất và thực vật, là nguồn gốc cảm giác an của Tô Nguyệt.
Bên trong hang động cũng dần trở nên giống một ngôi nhà thực thụ hơn sự cải tạo của nàng. Gần một góc ấm áp và khô ráo nhất của “Quang Chi Đình”, nàng dùng rêu khô và cỏ khô mềm mại trải thành một chiếc giường dày dặn, phủ bên là da thỏ thuộc. Bên cạnh giường, nàng dùng những tảng đá phẳng xếp thành một “tủ đầu giường” nhỏ, đặt công cụ và ấm nước của . Cạnh cái bếp lò nhỏ bên sông, nàng còn thêm vài chiếc bình gốm và bát gốm méo mó nhưng tạm dùng . Thậm chí, nàng còn dùng dây mây dẻo dai đan thành vài chiếc giỏ thô sơ, dùng để đựng rau dại và trái cây thu hái .
Công trình lớn nhất là ở khu vực “ruộng bậc thang”. Nàng dùng đá và đất xây những bờ ruộng thấp, chia mảnh đất đen màu mỡ đó thành từng luống rau nhỏ gọn gàng. Nàng dẫn nước từ sông ngầm, dùng những tre dày rỗng ruột (tìm thấy ở rừng bên ngoài) thành máng dẫn nước đơn giản, thực hiện việc tưới tiêu ban đầu. Những rau dại và cây lấy củ di thực , sự nuôi dưỡng của môi trường nhiệt độ và độ ẩm hằng định trong hang động cùng với đất đai màu mỡ, phát triển tươi , những chiếc lá xanh mướt ánh sáng yếu ớt của giếng trời tỏa sức sống dồi dào.
Nàng bắt đầu thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến những thứ “vô dụng”. Chẳng hạn như, thu thập những mảnh thạch nhũ hình dạng kỳ lạ rơi từ đỉnh hang xuống, đặt bệ đá của “Quang Chi Đình”. Chẳng hạn như, dùng than củi cháy, vẽ những ký hiệu đơn giản vách hang, ghi thời tiết và những phát hiện quan trọng. Chẳng hạn như, những đêm tĩnh mịch, cạnh đống lửa, lắng tiếng thác nước bên ngoài hang và tiếng nước chảy bên trong, dùng than củi gọt nhọn vỏ cây thuộc, từng nét từng nét nhật ký, nỗi nhớ về thế giới còn trở , kế hoạch cho hang động , ... nỗi cô đơn ngày qua ngày.
Cô đơn. Đây là nét chủ đạo sâu sắc và bền bỉ nhất trong cuộc sống hang động. Không ai chuyện với nàng, ai cùng nàng chia sẻ niềm vui thu hoạch.