Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 42: Bàn tay mẹ hiền se chỉ, sắp sinh rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-19 12:07:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Nguyệt thì đắm chìm trong một loại bận rộn và mong chờ khác.

Nàng lật giở cuốn sổ giấy, bắt đầu cẩn thận nhớ và ghi chép tất cả kiến thức nuôi con từ kiếp mà nàng thể nghĩ : chăm sóc trẻ sơ sinh, các bệnh thể gặp và cách ứng phó (kết hợp với các loại thảo mộc tìm hố sâu), cách mát xa đơn giản cho trẻ, cách đồ ăn dặm (cháo gạo loãng, trứng hấp)... Chữ ngay ngắn, mạch lạc rõ ràng. Cuốn “Cẩm nang nuôi con hố sâu” trở thành vật quý giá nhất của nàng.

Sau đó, nàng quần áo nhỏ cho bé. Nàng lấy những tấm vải gai dầu màu nhạt mềm mại và mịn nhất trong kho (loại dệt để y phục lót), dùng kim nhỏ và chỉ gai dầu, từng mũi kim sợi chỉ mà may những chiếc yếm nhỏ, quần thủng đáy, và áo hòa thượng cho em bé. Mũi kim khâu khít khao, mép vải đều bọc viền cẩn thận bằng dải vải nhỏ, tránh cọ xát.

Kế đến, nàng dùng vải gai dầu dày dặn, giữ ấm để may những tấm vải quấn lớn. Lại dùng da thú mềm mại nhất (da hươu con) khi thuộc xong, lót vải gai dầu mịn bên trong, may thành chiếc chăn ủ ấm áp.

Làm tã lót: Nàng cắt một lượng lớn vải gai dầu cũ khả năng thấm hút , thành những chiếc tã hình vuông, may viền cẩn thận.

Tô Nguyệt cũng thường xuyên xoa bụng, khe khẽ thủ thỉ với tiểu gia hỏa bên trong:

“Con yêu, thấy tiếng nước ? Đó là con sông ngầm, tráng lệ lắm…”

“Đây là tiếng dệt vải, róc rách róc rách… Chờ con đời, nương sẽ dệt chăn nhỏ cho con…”

Nàng thậm chí còn bảo Lý Quân An khi t.h.a.i động rõ rệt, thì huýt sáo bụng nàng (Lý Quân An huýt thành điệu, nhưng vô cùng nghiêm túc), hoặc dùng mảnh đồng xanh mài nhẵn khẽ gõ những tiết tấu trong trẻo.

Lý Quân An cũng vui vẻ chán, màn “đối thoại áp bụng” mỗi tối trở thành tiết mục cố định: “Con , hôm nay cha cho con một cái bát gỗ nhỏ… Chờ con mọc răng, cha sẽ hấp trứng ăn cho con…”

Bụng Tô Nguyệt nhô cao, hành động dần trở nên chậm chạp. Lý Quân An trở thành chỗ dựa vững chắc và đôi tay đôi chân của nàng. Chàng đỡ nàng dạo, giúp nàng gội đầu, xoa bóp bắp chân sưng tấy cho nàng. Nhịp điệu Hố Thủy Tinh dường như cũng chậm , tràn đầy sự thành kính chờ đợi một sinh linh mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-42-ban-tay-me-hien-se-chi-sap-sinh-roi.html.]

Gà Mái Leo Núi

Tiếng máy dệt thưa dần, đó là tiếng Lý Quân An đẩy cối đá, chuẩn bột gạo nước mịn cho tiểu gia hỏa sắp chào đời.

Lửa lò rèn vẫn hừng hực, nhưng thứ rèn nhiều hơn là những vật dụng nhỏ nhắn – chiếc kéo nhỏ an cho em bé ( mài dũa cẩn thận từ đồng xanh, đầu tròn sắc), hình hài của chiếc trống lắc (vẫn đang thử nghiệm âm thanh)…

Bản đồ vách đá vẫn lấp lánh, nhưng Tô Nguyệt vẽ một bức tranh mới: một gốc cây đại thụ cành lá xum xuê, ba bóng lớn hai nhỏ một nắm tay , nụ rạng rỡ. Bên cạnh bức tranh còn mấy chữ lớn tuy vụng về nhưng tràn đầy yêu thương – “Gia đình của chúng ”.

Bên bờ suối nước nóng, Lý Quân An càng cẩn trọng hơn đỡ Tô Nguyệt xuống nước. Dòng nước ấm áp bao bọc lấy hai con, Tô Nguyệt thoải mái thở dài, tiểu gia hỏa trong bụng dường như cũng khoan khoái cựa quậy vài cái. Bàn tay to lớn của Lý Quân An nhẹ nhàng đỡ lấy lưng eo nàng, ánh mắt dừng bụng nàng tròn đầy, tràn ngập mong chờ và kính nể.

Trên đỉnh Hố Thủy Tinh, ánh sáng dịu nhẹ vĩnh hằng bất biến, như lời chúc phúc dịu dàng nhất, lặng lẽ rắc lên từng tấc đất của ngôi nhà mà họ tự tay tạo dựng. Trong ruộng bậc thang, lúa nước trổ bông, cánh đồng gai dầu cỏ xanh um tùm, bên cạnh máy dệt chất chồng quần áo mềm mại của em bé, chiếc nôi gỗ yên lặng chờ đợi chủ nhân của . Lửa lò rực cháy, phản chiếu khuôn mặt Lý Quân An chăm chú mài dũa bát gỗ cho em bé, cũng phản chiếu nụ thanh thoát của Tô Nguyệt khi may xong chiếc áo nhỏ cuối cùng.

Tại mảnh đất ánh sáng vĩnh hằng tách biệt khỏi thế gian ồn ào , một đôi tình lữ bao kiếp nạn tái sinh, dùng mồ hôi vun đắp nên sự sung túc, dùng trí tuệ thắp sáng văn minh, dùng tình sâu nghĩa nặng kết nên duyên phận, giờ đây, họ đang với tấm lòng thành kính nhất, tĩnh lặng chờ đợi phép màu của sinh mệnh giáng lâm. Câu chuyện của họ, trong sự đan xen giữa mồ hôi và trí tuệ, lửa rèn và áo vải, tình yêu và huyết mạch, sắp lật mở một trang mềm mại nhất và cũng đầy hy vọng nhất. Tháng năm hố sâu, tựa như cối xay nước chầm chậm xoay chuyển, nghiền nát tất cả những mong chờ và yêu thương, chỉ để chào đón tiếng xé tan sự tĩnh lặng, vang vọng nhất.

Những ngày chờ đợi trôi trong mong chờ và lo âu. Bụng Tô Nguyệt như trái cây chín mọng, nặng trĩu treo lơ lửng. Lý Quân An hầu như rời nàng nửa bước, lò rèn cũng tắt hẳn lửa, tâm thần đều đặt Tô Nguyệt.

Cuối cùng, một khoảnh khắc yên tĩnh như vô “đêm” khác, Tô Nguyệt cảm thấy một cơn co thắt mạnh mẽ và đều đặn, như thủy triều dâng trào ập đến, nhấn chìm nàng ngay lập tức. Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Quân An, móng tay gần như xuyên da thịt , giọng mang theo sự run rẩy kìm nén: “Quân An… sắp… sắp đến !”

Lý Quân An chấn động trong lòng, cố gắng đè nén trái tim như nhảy vọt khỏi lồng ngực, nhanh chóng chuyển sang trạng thái “sẵn sàng chiến đấu”. Chàng sớm bố trí “phòng sinh” đấy: nước suối nóng đun sẵn, vải gai dầu sạch và thảo d.ư.ợ.c xếp gọn gàng, bên cạnh chiếc giường gỗ ván mài nhẵn trải những tấm đệm da thú dày.

Không bà đỡ, y sĩ, chỉ đôi vợ chồng nương tựa giữa chốn tuyệt cảnh , cùng đối mặt với thử thách nguyên thủy nhất của sinh mệnh.

 

Loading...