Nhật Ký Khai Hoang Của Tô Nguyệt Trong Rừng Nguyên Sinh Thời Cổ Đại - Chương 8: Cứu trợ chàng trai, hãy sống sót, nếu không trong ‘phần mộ’ của ta sẽ chỉ còn lại mình ta. ---

Cập nhật lúc: 2025-11-19 01:52:18
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7fS7EQHagj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhét thể nặng nề của y hõm đá đó, bản nàng thì cuộn y, dùng thể và bóng đá che chắn cho y nhiều nhất thể. Trong tay nàng nắm chặt cây búa địa chất dính máu, nín thở, tim đập điên cuồng như nổ tung, vểnh tai thẳng tắp, lắng bất kỳ tiếng động nhỏ nào từ cửa hang truyền đến.

Khói dày đặc ở cửa hang vẫn còn bao trùm, nhưng sự hỗn loạn bên ngoài dường như dịu một chút.

"Khụ khụ... Thấy rõ ? Bên trong thế nào ?" Một giọng cố nén tiếng ho hỏi.

"Không... thấy rõ, là khói... hình như sâu..."

"Khói đó quá ngạt! Có thể độc! Thứ phụ nữ ném ..."

"Tướng quân trúng mũi nỏ, còn cái nơi quỷ quái , dù độc cũng sống nổi! Sau thác nước quá tà môn!"

"Đại ca, nơi vẻ cổ quái, khói dày đặc, trong quá nguy hiểm..."

"...Rút lui!" Một giọng trầm thấp dường như cân nhắc một lúc, cuối cùng đưa quyết định, "Cử hai ở rừng xa trông chừng! Những khác theo ! Dù biến thành quỷ, cũng canh giữ chặt chẽ vách núi cho !"

Tiếng bước chân dần xa, cuối cùng biến mất trong tiếng thác nước ầm ầm.

Thần kinh căng thẳng của Tô Nguyệt vẫn buông lỏng. Nàng vẫn bất động, như một tảng đá lạnh lẽo, cuộn trong góc tối. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chỉ tiếng nước ngầm chảy róc rách và nhịp tim như tiếng trống của nàng vang vọng trong hang động c.h.ế.t chóc.

Cho đến khi cột sáng từ "giếng trời" đỉnh hang trở nên cực kỳ yếu ớt, gần như thể nhận , mùi khói lưu huỳnh diêm tiêu ở cửa hang cũng nhạt đến mức gần như ngửi thấy, bên ngoài cũng còn bất kỳ động tĩnh bất thường nào truyền đến, Tô Nguyệt mới dám cực kỳ chậm rãi, dò xét cử động thể cứng đờ của .

Kẻ truy đuổi... tạm thời ?

Nàng cẩn thận thò đầu , về phía cửa hang. Màn nước vẫn đó, chỉ tiếng nước chảy ầm ầm. Không ánh lửa, bóng .

Nỗi mệt mỏi cùng cực và sự sợ hãi tột độ tựa như thủy triều tức khắc nhấn chìm nàng, nàng gần như nhũn cả đất. ánh mắt chạm y đang hôn mê bất tỉnh bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, thở yếu ớt, một cảm giác cấp bách mạnh mẽ hơn lấn át cảm xúc.

Y sắp xong !

Mũi nỏ vai xử lý càng sớm càng ! Mất m.á.u quá nhiều sẽ lấy mạng sống của y!

Tô Nguyệt vật lộn bò khỏi hõm đá trú ẩn. Toàn nàng lạnh buốt, quần áo ướt sũng dính cuốn chút ấm cuối cùng, nhưng nàng còn bận tâm. Nàng lao đến bên cạnh hố lửa trong khu sinh hoạt. May mắn , khi rời nàng vùi lửa mồi lớp tro củi dày. Nàng run rẩy tay bới lớp tro, bên than hồng vẫn còn! Nàng cẩn thận thêm củi khô nhỏ và rêu mồi lửa.

"Phù..." Ngọn lửa một nữa bùng lên, ánh sáng vàng cam chiếu sáng "Đình Ánh Sáng", mang đến một chút ấm đáng kể, nhưng khiến Tô Nguyệt gần như bật . Ánh sáng, ấm, hy vọng!

Nàng nhanh chóng hành động. Dùng chiếc bình gốm lớn nhất lấy nước từ sông ngầm, đặt lên bếp đun sôi. Mang băng gạc cấp cứu, bông tẩm cồn i-ốt sát trùng (chỉ còn ít), chiếc kìm đa năng (dao nhỏ khử trùng) đến gần lửa để sấy khô và khử trùng. Rồi xé gấu áo lót vẫn còn khá sạch của , dùng nước sôi tráng qua.

Sau đó, nàng hít một thật sâu, cầm một bó đuốc nhựa thông mới thắp sáng, chỗ hõm đá nơi y đang trú ẩn. Dưới ánh lửa, sắc mặt y trắng bệch đáng sợ, môi tím tái, thở yếu ớt và dồn dập. Mũi nỏ vai cắm sâu da thịt, chỉ lộ nửa mũi tên và lông đuôi nhuốm máu. Quần áo quanh vết thương thấm đẫm máu, dính chặt da.

Tim Tô Nguyệt nặng trĩu. Nàng kinh nghiệm phẫu thuật, chỉ kiến thức cấp cứu dã chiến. Rút mũi tên rủi ro lớn, thể rách mạch máu, gây chảy m.á.u nhiều hơn. rút, vết thương nhiễm trùng mưng mủ cũng là đường c.h.ế.t.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-khai-hoang-cua-to-nguyet-trong-rung-nguyen-sinh-thoi-co-dai/chuong-8-cuu-tro-chang-trai-hay-song-sot-neu-khong-trong-phan-mo-cua-ta-se-chi-con-lai-minh-ta.html.]

"Nghe đây," Nàng quỳ bên cạnh y, bất kể y thể thấy , giọng trầm thấp mà kiên định, "Ta xử lý vết thương cho . Rất đau, nhưng sống sót! Vì chính , cũng vì... rủi ro gánh!" Nàng y xứng đáng , nhưng giờ phút , cứu sống y trở thành chấp niệm duy nhất của nàng.

Nàng dùng con d.a.o nhỏ khử trùng, cẩn thận cắt bỏ quần áo xung quanh vết thương vai y, để lộ miệng vết thương ghê rợn. Lưỡi câu của mũi nỏ lờ mờ hiện , mắc kẹt trong cơ bắp. Nàng dùng nước muối (pha từ muối thô khi đun sôi để nguội) cẩn thận rửa sạch vết m.á.u xung quanh vết thương, động tác cố gắng nhẹ nhàng nhất thể. Y đang hôn mê nhưng thể vẫn bản năng co giật một chút vì đau đớn kịch liệt.

Tiếp đó, nàng dùng một mảnh vải sạch khử trùng, buộc chặt phía vết thương gần vai, cố gắng chậm lưu lượng máu. Sau đó, nàng cầm chiếc kìm đa năng——miệng kìm đốt đỏ rực trong lửa, đó dùng nước sôi rửa để hạ nhiệt. Đây là công cụ "vô trùng" nhất mà nàng thể nghĩ .

Nàng một tay dùng vải ép chặt phần thịt quanh miệng vết thương, cố gắng giữ cố định vị trí mũi nỏ, tay dùng kìm kẹp chặt cán tên đang lộ ngoài.

“Hãy nhịn!” Nàng khẽ quát một tiếng, lòng quyết dứt, cổ tay bỗng dùng sức mạnh rút mạnh ngoài!

“Ư—!” Thân thể y b.ắ.n lên dữ dội, phát một tiếng rên rỉ nghèn nghẹn đến cực điểm, trán gân xanh nổi đầy, mồ hôi lạnh tức thì thấm ướt thái dương.

Một dòng m.á.u tươi ấm nóng theo mũi nỏ rút b.ắ.n vọt mạnh mẽ, b.ắ.n tung tóe đầy tay và mặt Tô Nguyệt!

Tô Nguyệt chẳng màng đến sự ghê tởm, lập tức ném chiếc kìm nóng bỏng dính m.á.u , tóm lấy miếng vải chuẩn sẵn, luộc qua nước sôi và hong khô, ép chặt lấy miệng vết thương đang phun máu! Dưới áp lực lớn, m.á.u tươi nhanh chóng thấm ướt miếng vải. Nàng c.ắ.n chặt răng, dùng hết sức lực đè ép, dám lơi lỏng chút nào. Tay nhanh chóng cầm lấy sợi dây mây nhỏ ( thế chỉ khâu) chuẩn sẵn và luộc qua nước sôi, cùng chiếc kim xương cá mài cực kỳ sắc nhọn ( đốt lửa khử trùng), chuẩn tiến hành khâu vết thương một cách thô sơ nhất.

Đè ép đủ mười mấy phút, cảm thấy thế m.á.u phun cuối cùng cũng chậm đôi chút. Tô Nguyệt mới nới lỏng sức lực, mượn ánh lửa xem xét vết thương. Mũi nỏ mang theo một mẩu thịt nhỏ rút , để một cái lỗ sâu hoắm m.á.u thịt lẫn lộn. Nàng hít sâu một , buộc bình tĩnh , bắt đầu như khâu một cái bao tải rách, dùng kim xương cá và dây mây nhỏ, từng mũi từng mũi một miễn cưỡng kéo phần thịt lật ngược để khâu. Động tác của nàng vụng về và run rẩy, mỗi mũi kim đều kèm với những cơn co giật vô thức và tiếng rên rỉ kìm nén của y. Mồ hôi chảy dọc thái dương nàng, nhỏ giọt lên vết thương.

Khâu xong, vết thương vẫn còn ghê rợn, nhưng ít nhất còn hở toang hoác. Nàng nữa dùng nước muối rửa sạch (nước muối hết, dùng nước sôi mới đun), đó đắp một lớp dày d.ư.ợ.c liệu cầm m.á.u tiêu viêm mà nàng thu thập, phơi khô, nghiền thành bột đó (chủ yếu là mã đề và một loại bột củ rễ giống tam thất), dùng chút băng gạc cấp cứu cuối cùng và các mảnh vải sạch quấn từng lớp, băng bó chặt chẽ.

Làm xong tất cả những điều , Tô Nguyệt gần như kiệt sức. Nàng đổ gục xuống nền đất lạnh lẽo, lưng tựa vách đá, thở hổn hển từng lớn. Ánh lửa đuốc chập chờn, chiếu rọi khuôn mặt nàng dính đầy m.á.u và mồ hôi, cũng chiếu rọi gương mặt tái nhợt vô hồn của y.

Nàng thăm dò thở của y, yếu ớt, nhưng vẫn còn. Nàng sờ trán y, nóng bỏng! Sốt cao bắt đầu! Đây là dấu hiệu vết thương nhiễm trùng!

Thử thách lớn hơn đến. Nàng chống nhiễm trùng và sốt cao.

Tô Nguyệt cố gắng gượng dậy. Nàng cần nước, cần d.ư.ợ.c liệu hạ sốt, cần thêm ấm.

Nàng loạng choạng đến bờ sông, dùng bát gốm lấy nước. Trở về bên bếp lửa, nàng lấy vài lát sài hồ phơi khô còn sót (nàng từng phát hiện và thu thập, tác dụng hạ nhiệt) cùng chút cúc dại ném nồi đất để nấu nước. Lại xé một mảnh vải lót áo trong của còn khá sạch, nhúng nước sông lạnh lẽo, vắt khô, đắp lên trán Lý Quân An để hạ nhiệt vật lý.

Nàng đốt lửa trong bếp cháy mạnh hơn, mang thêm nhiều củi khô chất bên cạnh. Nhiệt độ trong hang sâu tuy định nhưng độ ẩm cao. Nàng kéo chiếc "giường" trải da thỏ của , gắng sức dịch chuyển thể nặng nề của y lên , cố gắng hết sức để y thoải mái hơn. Lại lấy chiếc áo khoác hong khô một nửa của đắp lên y, đắp thêm vài tấm da thỏ thuộc.

Làm xong những việc , nàng cũng sắp chống đỡ nổi nữa. Cảm giác mất nhiệt, mệt mỏi, kiệt sức khi căng thẳng cao độ cùng lúc ập đến. Nàng co ro bên bếp lửa, cách y xa, ôm đầu gối, chằm chằm những ngọn lửa đang nhảy múa, đôi tai cảnh giác vẫn dựng lên, lắng động tĩnh ở cửa hang, cũng lắng thở yếu ớt nhưng nặng nề của y bên cạnh.

"Cửa trời" đỉnh hang chìm bóng tối. Trong hang động chỉ một sáng nhỏ từ bếp lửa, như một hòn đảo cô độc giữa biển đêm thăm thẳm. Tiếng thác nước ầm ầm bên ngoài là âm thanh nền vĩnh cửu. Mệt mỏi như khối chì nặng nề, kéo lê ý thức nàng chìm xuống. Nàng gắng gượng chống đỡ, thỉnh thoảng vươn tay thăm dò trán y, vẫn nóng bỏng; sờ vết thương băng bó của y, lớp vải băng bó dường như ấm mới rỉ

Nàng cầm lấy miếng vải nhúng nước, đắp lên trán y. Ngón tay vô tình chạm đôi môi lạnh lẽo mím chặt của y.

“Hãy sống sót…” Nàng khẽ thì thầm, giọng khàn đặc gần như thấy, với y, với chính , “Ngươi sống sót… Bằng … trong ‘mộ phần’ của , sẽ thực sự chỉ một thôi…”

Ngọn lửa tí tách cháy, chiếu rọi hai khuôn mặt đều dính đầy m.á.u và mồ hôi, mệt mỏi rã rời. Một hôn mê bất tỉnh, mạng sống treo sợi tóc; một gắng gượng giữ tinh thần, bảo vệ ngọn lửa sinh mệnh yếu ớt . Tại nơi sâu thẳm của thiên khanh động cô lập với thế giới , một trận chiến giành giật thời gian với t.ử thần, mới bắt đầu. Còn bên ngoài hang, kẻ địch mặt thật sự rời ? Nguy hiểm, chỉ là tạm thời ẩn .

Gà Mái Leo Núi

 

Loading...