NHẬT KÝ KHỔ ĐAU CỦA CÔ NỮ PHỤ ÔN HINH - CHƯƠNG 10

Cập nhật lúc: 2024-10-08 13:23:43
Lượt xem: 173

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước 5 giờ Hà Văn Yến và Diêm Vệ Quốc rời giường, bàn bày mấy chiếc bánh crepe nước sốt, một nồi cháo, vài món đồ ăn kèm tươi sống xanh đỏ, mấy miếng bơ cắt lát và trứng lòng đào.

Hà Văn Yến hài lòng.

Thường “Tiểu biệt thắng tân hôn”, Ôn Hinh cũng phiền hai ăn cơm, Hà Văn Yến Diêm Vệ Quốc giấu nổi sự vui mừng trong mắt. Diêm Vệ Quốc ăn cơm quy củ, nhưng vẫn khen dứt miệng về bánh crepe, Hà Văn Yến cũng phá lệ khen Ôn Hinh hai câu.

Không Ôn Hinh cố ý sử dụng nguyên liệu trong hệ thống vì bọn họ mà do cô quen dùng đồ trong hệ thống . Một phần là bản ăn, một phần là cô chán ghét nước ở ngoài tinh lọc, ngọt ngào tinh khiết như nước trong hệ thống, nguồn nước rút một thể dùng lâu nên cô cũng keo kiệt cho họ một chút.

Trong phòng bếp, Ôn Hinh ngậm bánh trong miệng, rón rén bước đến cửa sổ sân, khu quân sự chỉ dành cho một nhà Diêm gia mà cô còn thấy một tòa nhà đơn lẻ và một nhà trệt, hình như đều là nhà của cán bộ trong quân khu.

ăn, thuận tay lấy một ly nước rau quả từ hệ thống, cho thêm chút tinh dầu , hương thơm thoang thoảng theo gió bay cửa sổ.

Sáng sớm lính cần vụ lái xe đến đây, lúc Diêm Vệ Quốc , Hà Văn Yến tiễn ông tận cửa, khi xe rời khỏi đại viện bà mới đồng hồ Oda tay, cũng đến giờ .

Sau khi vội vàng cầm túi xách, bà nhắc nhở Ôn Hinh: “6 giờ đưa Diệu Diệu đến trường học, chìa khóa trong phòng và cửa lớn để bàn , Diệu Diệu sẽ ăn trưa ở trường,con cho con bé một hộp cơm.”

Thấy Hà Văn Yến dứt lời , Ôn Hinh chạy nhanh theo ngoài, cô mới đến đây, chuyện gì cũng mà Hà Văn Yến định phủi tay chưởng quầy: “Dì Hà, Diệu Diệu học ở ạ?”

“Tiểu học Thương Nam cách đây xa, “đường trong miệng” tìm thấy thì hỏi chỉ cho.” Hà Văn Yến chút kiên nhẫn sửa quần áo.

Bà luôn bản thật gọn gàng, dù ở trong thời đại bảo thủ cũng thể thấy bà tinh tế, áo sơ mi trắng với quần tây chỉnh tề, đôi giày đen chân sạch sẽ bám chút bụi, đeo một chiếc đồng hồ và cầm túi xách tay, thấy đây là kiểu dáng túi xách mới và phổ biến, chắc là hàng ngoại mua ở nơi tiêu thụ , mái tóc chải gọn gàng và mắt kính đeo mũi cũng theo phong cách công sở của giới tri thức thời .

“Chủ nhiệm Hà, !” Cách tòa nhà Diêm gia mấy tòa nhà nhỏ đơn lẻ, lầu hai đang phơi quần áo, thấy bà cửa nên cố ý duỗi cổ chào hỏi.

Khác với sự nghiêm túc khi chuyện với Ôn Hinh, với những hàng xóm gần nhà, bà luôn toát lên sự tri thức, gật đầu với nọ rời .

Nhà trệt bên tới lui, giặt đồ cũng là đang phơi đồ, thấy bà thì xì xào bàn tán, rõ ràng là đang về Hà Văn Yến.

“Hừ, gì hơn chứ, chỉ mặc thêm cái áo blouse trắng ? Ngươi xem dáng vẻ của nàng kìa, mắt cao hơn đầu, so với vợ ban đầu của Diêm Vệ Quốc còn thua xa……”

!”

Bởi vì cách gần, âm thanh của đối phương cũng nhỏ nên Ôn Hinh rõ những gì mà họ .

Có vẻ như Hà Văn Yến ở trong khu nhà cũng lắm, dù cũng là vợ thứ hai, khinh thường giao lưu với những phụ nữ suốt ngày chỉ giặt quần áo, nấu cơm, chăm sóc con cái, khua môi múa mép, hơn nữa nơi nơi chốn chốn so bì bà với vợ ban đầu, nên lòng tự trọng của bà cho phép để ý đến những , ngoại giao xem như là thất bại.

“Suỵt, nhỏ chút, còn bảo mẫu Diêm gia ở bên kìa.”

sợ con nhỏ đó ? còn dám mặt Diêm Vệ Quốc đấy!”

“Chậc chậc, cô thể ! Cô họ Diêm là như thế nào mà?”

……

“Này, , gia đình Hà Văn Yến tìm một bảo mẫu lớn lên xinh , bà nghĩ gì , đón một con hồ ly tinh trong nhà chứ.”

“Bà thì sợ cái gì? Nếu phạm sai lầm thì Diêm Vệ Quốc sẽ quan tâm đến , còn con trai là con bà ……”

“Hà Văn Yến gả hơn một năm nhỉ? Sao bụng vẫn động tĩnh gì nhỉ?”

“40 ? Sao còn thể sinh chứ?”

Cố Diệp Phi

“Họ Hà là bác sĩ ?”

……

Nhóm phụ nữ trong khu nhà tụ tập , đông tây, bậy bạ, cái gì cũng dám .

Ôn Hinh sợ, khi cố sức đóng cửa lớn lập tức bỏ chạy trối chết.

Tuổi Diêm Diệu Diệu còn nhỏ nên thức dậy muộn, lúc còn đang ngủ, Ôn Hinh phiền não ở trong phòng xoay nửa ngày, mới tìm hộp cơm của cô bé.

Cô vẫn còn thời gian nên định một hộp cơm yêu thương tiện lợi. Cô lấy cơm nắm tạo thành mặt gấu trúc, dùng d.a.o cắt đôi lớp vỏ trắng trứng gà dán lên thành hai mắt và lòng đỏ tạo thành một cái miệng , còn lấy thêm một ít rau dưa để cô bé kẹp ăn với trứng, đặt thêm vài con tôm đỏ bóc vỏ, cắt một miếng ngô, ở giữa thành mắt miệng, ngụy trang thành Thái Dương công công (mặt trời).

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-kho-dau-cua-co-nu-phu-on-hinh/chuong-10.html.]

Sau đó dùng tay cẩn thận chỉnh hộp, mở nắp hộp cơm giống như một câu chuyện cổ tích, cô mỉm , đậy nắp , định cho Diệu Diệu một sự bất ngờ.

Rất nhanh đến 6 giờ, cô đến phòng ngủ gọi Diêm Diệu Diệu dậy, Diêm Diệu Diệu ngoan, chắc là hai năm gia đình xảy chuyện, qua đời, tuy rằng là con nít rõ, nhưng vẫn  ảnh hưởng đến cô bé. Bây giờ điều kiện lên, nhưng cô bé cũng sinh tính khí kiêu kì, cũng gây chuyện, bàn ăn ngoan ngoãn, Ôn Hinh cho cô bé ăn gì thì ăn cái đó.

Hằng ngày đều là Hà Văn Yến đưa cô bé học, mặt Hà Văn Yến bé sẽ tâm tình gì nhưng chắc chắn như bây giờ. Thấy hôm nay Ôn Hinh đưa cô bé học, suốt dọc đường bé cứ như một chú chim nhỏ bay khỏi lồng, lôi kéo tay cô, nhảy nhảy, thỉnh thoảng còn khanh khách.

Ở cửa tòa nhà Hà Văn Yến chào hỏi qua nên lúc Ôn Hinh về cũng ngăn cản.

Cũng may cô cần hỏi thăm trường học ở vì Diêm Diệu Diệu đường.

Đừng chỉ cô bé giống như bay khỏi lồng sắt, Ôn Hinh cũng như !

Cô xuyên đến đây một cách vội vàng, còn thở xong đưa đến đây, đến bây giờ ngay cả cảnh xung quanh cũng hình dung .

Bây giờ ngoài, lúc thể xem một chút, cô cũng rõ thế giới trong tiểu thuyết khác với thế giới thực tế như thế nào, nhưng chung thời khắc khắc nghiệt nhất trôi qua, đường cái ngẫu nhiên thể thấy màu xanh và xám mới mẻ thì hầu hết đều là đen trắng, tuy là xanh đỏ loè loẹt gì nhưng ít cũng bắt đầu đổi.

Dọc theo đường cô thấy chợ bán thức ăn, cửa hàng bách hoá và tiệm cơm quốc doanh, thậm chí còn thấy doanh nghiệp tư nhân, tấm biển ở cửa cần phiếu gạo, nhưng giá cả đắc, nhưng vẫn nhiều .

là, kinh đô nhiều kẻ tiền!

nhiều chen chúc ở những nơi như hợp tác xã cung cấp thức ăn, mà tiếp thị, nhân viên bán hàng bên trong thường thường còn mắng hai tiếng, thái độ phục vụ tệ như mà chẳng ai phàn nàn cũng chỉ ở thời đại thôi.

Cô còn thấy ngân hàng nước ngoài, nhưng chắc chắn thẻ, nhưng hiện tại cô một xu tiền cũng , thiếu tiền, thiếu phiếu, thiếu thẻ, cái gì cũng thiếu.

Trong lòng phiền muộn vô cùng, đưa Diêm Diệu Diệu đến trường học xong, lúc trở về còn đang suy nghĩ để mấy thứ ? Nếu về phía nam, thì trong tay tiền và phiếu, một xu trong thì nghĩ cũng như .

Đi ngang qua cửa hàng nước ngoài, hầu như các ấm cô chiêu đều , tuy rằng kiểu dáng quần áo ở vài thập niên cũng nhiều kiểu nhưng những kiểu cổ điển còn thể mặc.

Ngoài còn nội y, quần lót, áo ngủ, màu sắc và hoa văn chút thời nhưng so với mặc yếm thì ở thế giới còn khá hơn nhiều, cũng may là trong vali của cô mang theo quần áo, chỉ hai bộ đủ tắm rửa, nhưng đối với phụ nữ mà hai bộ thì mà đủ? Mười bộ còn chê ít đấy!

……

Bên cô còn trở về, bên tất cả đều chuyện cô là bảo mẫu trong nhà của Diêm Vệ Quốc.

Không thể bội phục khả năng truyền miệng của trong thời đại .

Vừa mới bước cửa chủ động đến tìm cô, là một cô gái trạc tuổi, tết hai b.í.m tóc, mặc một cái áo đủ màu hoa văn và một cái quần màu đen, bỏ qua quần áo và màu da đen thì lớn lên khỏe khoắn.

chủ động chuyện với Ôn Hinh: “Cô là bảo mẫu của gia đình Diêm Vệ Quốc ? là bảo mẫu bên gia đình Phùng Kiến Quân, vợ mới sinh con nên từ quê lên đây hỗ trợ.”

Ôn Hinh còn đang lo lắng tình hình ở đây, bây giờ cô cần tư liệu ở thế giời , chủ động bắt chuyện, thật thể nào hơn.

“Một tháng cô bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.

“…… 30.”

“Cao ! Ta chỉ mười lăm thôi.”

Ôn Hinh: “……”

Ở trong mắt Ôn Hinh 30 mười lăm căn bản cũng chẳng gì khác , đều ít đến đáng thương!

giọng điệu của đối phương thì đây là một vấn đề lớn, cô sợ gây phiền toái nên giải thích: “Ta và gia đình chủ nhiệm chút thích nên họ chiếu cố toi thôi.”

“Hóa , thật hâm mộ cô , nếu cũng thể bảo mẫu ở gia đình Diêm đoàn trưởng, trả tiền cũng .”

……

Ở thời đại nghèo nàn , nhan sắc của nam chính cũng thể bằng tiền lương……

“Ngươi chuyện ở đoàn nghệ thuật ?” Nàng xung quanh, lặng lẽ hỏi cô.

“Chuyện gì?” Ôn Hinh cũng tò mò hỏi.

“Một cô gái trong đoàn nghệ thuật đang theo đuổi đoàn trưởng Diêm, cô gái trông xinh !”

Loading...