Dạo gần đây cuộc sống của Giang An Ni thật sự tồi, con cái chồng và giúp việc chăm sóc, cô học lớp bổ túc ban đêm, sang năm là lấy bằng nghiệp.
Sau khi lấy bằng nghiệp, cô sẽ thăng chức lên nhân viên quản lý.
Vân Chi
Hai đứa nhỏ càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng yêu, tuy rằng cha chồng vẫn lòng về cô , nhưng bọn họ ở cùng , thời gian gặp mặt mỗi ngày chỉ một chút xíu, cho nên dù hài lòng cha chồng cũng gì cô .
Nể mặt bọn trẻ, cha chồng cô cũng sẽ chuyện gì quá khó coi.
tâm trạng của Giang An Ni chấm dứt khi công an tìm tới cửa nhà.
“Anh vì giữ trường, em trai thuê du côn, đánh gãy tay bạn học cùng lớp? Các đang vớ vẩn đấy ? Em trai là sinh viên, nó thể chuyện như ?”
Bởi vì phẫn nộ và sợ hãi, khuôn mặt Giang An Ni dữ tợn, nhưng vẫn nhớ hai đứa nhỏ đang ngủ, nên cô mới la to.
“Hôm nay chúng tới đây để thông báo với cô một tiếng, là , cô tin nhân của sẽ chuyện như cũng là điều dễ hiểu. Khi bắt, mang theo thứ gì cả, nhất cô nên mang vài thứ đến đồn công an cho .”
Theo lời cảnh sát , bọn họ chỉ đến để thông báo cho nhà của Giang Văn Chung mà thôi. Bây giờ chị gái nhận tin tức, cũng coi như bọn họ thành nhiệm vụ, thể về .
Giang An Ni sửng sốt một lúc lâu, khi lấy lý trí, cô lập tức lao khỏi cửa tìm Hàn Đông Thanh.
Hiện tại em trai tạm giam, chỉ Đông Thanh mới giúp . Chú hai của Đông Thanh công tác ở đồn công an, nếu chú chịu giúp đỡ, chừng vụ án của em trai cô còn cơ hội xoay chuyển.
Lúc trong lòng Giang An Ni tin lời hai cảnh sát .
Em trai cô thật sự chuyện như !
Chuyện xảy , bây giờ là lúc truy cứu nguyên nhân vì em trai cô thế, mà mau chóng nghĩ cách, mới thể giảm án cho em trai, mới cứu Văn Chung ngoài.
Hàn Đông Thanh họp xong, trông thấy Giang An Ni, kinh ngạc: “An Ni, em tới đây, các con ?”
Giang An Ni thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi: “Các con dì Từ trông . Đông Thanh, Văn Chung xảy chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-181-ngua-giong-phao-hoi-159.html.]
Không đợi Hàn Đông Thanh đặt câu hỏi, Giang An Ni kể từ đầu đến cuối những lời cảnh sát cho Hàn Đông Thanh .
Giang An Ni càng , Hàn Đông Thanh càng nhíu chặt mày.
Cuối cùng, Giang An Ni dùng giọng điệu hận sắt thành thép, : “Văn Chung hồ đồ quá, giữ trường cũng , dù giữ trờng, nó là sinh viên, còn sợ việc ? Đông Thanh, việc xảy , bây giờ lúc truy cứu trách nhiệm của em trai em, chúng nghĩ cách mau chóng cứu Văn Chung mới . Ở trong đó càng lâu, càng cho thanh danh của Văn Chung. Sợ là trường học cũng sẽ ghi , như chẳng tương lai của nó cũng hủy hoại ?”
Hàn Đông Thanh xem như hiểu, khi đối mặt với chuyện của em trai , chỉ thông minh của Giang An Ni sẽ tuột dốc phanh, lý trí biến mất.
Giang Văn Chung như , cô còn sợ thanh danh của Giang Văn Chung , sợ Giang Văn Chung trường học ghi , còn lo cả cho tiền đồ tương lai của Giang Văn Chung.
Sau chuyện Giang Văn Chung còn thanh danh ? Dính chuyện như , trường học chỉ ghi thôi ? Không, trường học sẽ đuổi thẳng. Còn tiền đồ nữa, tiền đồ trong tù ?
Hàn Đông Thanh lời nào, Giang An Ni thấp thỏm bất an: “Đông Thanh, Văn Chung là em trai duy nhất của em, là ruột của Tử Cẩn, Tử Du, thể mặc kệ em . Chú Hai việc ở đồn công an, hỏi chú thử xem , xem rốt cuộc chuyện là thế nào? Xem tìm hại . Chỉ cần hại truy cứu trách nhiệm của Văn Chung, là Văn Chung sẽ thả ?”
“Thả , thuê hành hung khác mà thể thả ?” Nghĩ đến đây Hàn Đông Thanh tức giận. Vất vả lắm mới vững gót chân trong nhà máy, còn sắp đề bạt lên chức chủ nhiệm, thế mà tự dưng, Giang Văn Chung gây chuyện khó coi thế .
“An Ni, như những gì em , Giang Văn Chung chỉ thuê hành hung khác, còn mạng của đối phương. Em còn lo cho thanh danh, lo cho tiền đồ của nó ? Xảy chuyện như , trường học sẽ đuổi thẳng, thể giữ sinh viên bại hoại thanh danh của trường học như nó.”
“ còn một năm nữa thôi là Văn Chung nghiệp , trường học thể cho em cơ hội sửa sai ? Em còn trẻ như …” Giang An Ni ôm mặt, nước mắt rơi xuống qua khe hở giữa các ngón tay.
“Đáng đời!” Hàn Đông Thanh nể tình chút nào: “Nó còn trẻ, thế bạn học đánh còn trẻ ? Như lời em thì dù là đánh , là g.i.ế.c , chỉ cần tuổi còn trẻ là chịu trách nhiệm ? Chẳng lẽ cảnh sát bắt còn xem tuổi tác, chỉ cần còn trẻ là phạm tội cũng vấn đề gì?”
Vốn dĩ Giang An Ni chồng an ủi một phen, ngờ kết quả thấy mấy câu như .
“Sao ăn khó thế, Văn Chung là em trai em.”
“ nó em trai . Bây giờ , nếu còn việc gì khác thì em về nhà , hai đứa nhỏ vẫn đang ở nhà đấy, hiện tại chắc bọn nó cũng tỉnh .”
Không Hàn Đông Thanh nể tình, mà vì chuyện Giang Văn Chung thật sự quá khốn nạn. Vì một chỉ tiêu ở trường, thể tính kế bạn học chung đụng sớm chiều, nếu bọn họ xung đột về lợi ích, sợ là cũng sẽ đ.â.m lưng chẳng nể tình gì .
Hàn Đông Thanh tỏ rõ thái độ sẽ giúp đỡ, Giang An Ni mất hồn mất vía về.