Lưu Hồng Mai cố nặn nụ , : “Dù Nhậm Tân cũng là em họ con, bác trai con tới tìm, nhờ con hỏi một câu xem nhà máy thể thư thông cảm , như … Như Nhậm Tân thể giảm vài năm tù.”
Con trai con dâu tới cầu xin, Lưu Đại Ngân hề tức giận. Bà thể lý giải tâm trạng của nhà họ Nhậm, con trai xảy chuyện, cha nào là nghĩ cách để cứu vãn chứ?
Đáng thương cho tấm lòng của bậc cha trong thiên hạ.
lý giải là một chuyện, buông tha là chuyện khác. Nhậm Tân gây tổn thất lớn như cho nhà máy, nếu bà buông tha, bà còn quản lý nhà máy thế nào?
“Lưu Trụ, Hồng Mai, tới vấn đề danh dự của nhà máy, chỉ tính riêng tổn thất mười mấy vạn Nhậm Tân gây cho nhà máy thôi, hai đứa bây giờ?” Lưu Đại Ngân hỏi.
Không đợi con trai con dâu trả lời, Lưu Đại Ngân tiếp: “Gia đình Nhậm Tân chỉ là gia đình bình thường, đa phần tiền kiếm từ hàng giả đều tiêu hết , mười mấy vạn ai đền bù? Hơn nữa, đối với một nhà máy mà , danh dự là quan trọng nhất, hiện tại danh dự của nhà máy phá hỏng , chuyện thì đền bù thế nào?”
Lý Lưu Trụ và Lưu Hồng Mai đều gì.
Lưu Đại Ngân: “Hồng Mai, con về với bác bá con, chuyện Nhậm Tân, theo phán quyết của pháp luật, sẽ thư thông cảm, bảo bọn họ cần tới tìm .”
Lưu Hồng Mai cúi đầu, ngập ngừng : “Mẹ, con .”
Lưu Đại Ngân đổi sang đề tài khác, bắt đầu hỏi chuyện mấy đứa cháu. Mãi cho đến khi về, Lưu Hồng Mai vẫn rầu rĩ vui.
Mẹ cô vẫn đang ở nhà chờ tin tức đó, cô ăn thế nào đây? Nói thẳng chồng cô đồng ý, bảo bác bá cần tới cầu xin ?
Nhớ tới tính tình của , Lưu Hồng Mai đau đầu.
Đến tận bây giờ cô vẫn luôn tự hào nhà bà là thành phố, là giai cấp công nhân quang vinh, còn nhà họ Lý chỉ là nông dân, tuy rằng mở nhà máy kiếm chút tiền nhưng về xuất căn bản so với nhà bà . Hiện tại bà việc cần nhà họ Lý giúp đỡ, chắc chắn nhà họ Lý sẽ nể mặt thông gia vài phần…
ý tứ của chồng, chắc chắn bà sẽ buông tha cho em họ. Như , cô ăn thế nào bây giờ?
Nếu cô ăn nhỏ nhẹ xin chồng giúp đỡ còn , lỡ như nhất thời kích động gì đó quá đáng thì…
Lưu Hồng Mai xoa bụng, thở dài một .
Nhân lúc Lưu Đại Ngân lấy xe, Lý Lưu Trụ ghé sát vợ , nhỏ giọng, : “Em cũng thấy thái độ của đấy, lát về với em, bảo bà đừng quan tâm đến chuyện Nhậm Tân nữa, nếu chúng giữa sẽ khó xử.”
Lưu Hồng Mai càng sầu hơn: “Nhậm Tân là cháu trai ruột của em, bác bá em mà lóc mặt bà , bà thể mặc kệ ? Hai bên đều là , đúng là , sầu c.h.ế.t em .”
“Em sầu cái gì, Nhậm Tân dám việc , thì dám chịu trách nhiệm. Chúng đừng để ý nữa, em còn đang thai đó, đừng nhọc lòng linh tinh.”
Lý Lưu Trụ đỡ Lưu Hồng Mai ngoài, Lưu Hồng Mai thở dài nữa: “Em cũng quản, nhưng em ở đó, em mặc kệ cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-288-phao-hoi-trong-truyen-trong-sinh-46.html.]
“Chuyện thì đơn giản thôn. Nếu em nhờ em giúp đỡ chuyện của em họ, em cứ hỏi bà , cháu trai quan trọng con gái và đứa trẻ trong bụng quan trọng hơn? Thật sự thì em giả ốm, cứ trong nhà, chẳng lẽ em còn kéo em khỏi giường ?”
“Em mà giả ốm trốn em, sợ bà tới phiền ?”
Lưu Đại Ngân lái xe tới, Lý Lưu Trụ : “Anh là con rể, sợ cái gì, cùng lắm thì bà mắng vài câu.”
Về đến nhà, Lưu Hồng Mai nghỉ ngơi một lát, đó cùng Lý Lưu Trụ về nhà đẻ .
Bà ngoại Lưu hôm nay con gái tới chỗ chồng cô , nên đang trong nhà chờ tin tức.
Bà nghĩ , cho rằng hiện tại con gái đang mang thai con cháu nhà họ Lý bọn họ, nên cho dù , thì Lưu Đại Ngân cũng tạm thời đồng ý .
Chỉ cần Lưu Đại Ngân chịu buông tha, thì dễ , tiếp tục đến cầu xin, xin cháu trai trắng án khỏi phòng giam, giảm bớt một hai năm tù cũng .
Thấy hai vợ chồng bọn họ đến, bà ngoại Lưu vội dậy nhiệt tình gọi: “Lưu Trụ, Hồng Mai, các con tới đấy , mau .”
Sau đó bà ngoại Lưu còn bê hai đĩa trái cây lên bàn: “Hồng Mai, mua mấy quả táo, con nếm thử . Mẹ , ăn nhiều trái cây cho da dẻ.”
Lưu Hồng Mai cầm một quả táo lên, quả táo lớn lắm, qua là ngon như quả táo hôm nay ăn ở nhà chồng.
Vân Chi
Cô cầm quả táo trong tay, : “Mẹ, con hỏi ý của chồng con , bà em họ gây tổn thất quá lớn cho nhà xưởng, tất cả đều theo cảnh sát.”
Ý là, bà sẽ thư thông cảm gì đó, cũng sẽ xin giúp Nhậm Tân.
“Hồng Mai, con với chồng con chúng sẽ đền bù tổn thất cho nhà xưởng ?”
“Mẹ, tổn thất tận mười mấy vạn, chúng bù thế nào?” Lưu Hồng Mai buông quả táo, giọng hùng hổ doạ : “Ai đền bù? Nhà bác trai nhiều tiền như ?”
Bà ngoại Lưu: “Không thì chúng vay, sẽ gom đủ thôi.”
“Đi vay? Vay một hai ngàn con dễ , đây tận mười mấy vạn, định vay ở ? Mẹ, thử cho con định vay ở ?”
Bà ngoại Lưu ngửa , liệt ghế: “Chẳng lẽ cứ trơ mắt Nhậm Tân phán mười mấy năm ? Nó còn trẻ như , nếu tù mười mấy năm… Đời của nó coi như hủy .”
“Lưu Trụ, Hồng Mai, con cầu xin chồng con thử xem ? Hiện tại con đang thai, chắc chắn bà sẽ nể mặt con.”
Lưu Hồng Mai chồng , chỗ dùng lý do đó .
“Mẹ, con suốt ngày chạy đến chỗ chồng để bà ghét bỏ. Thái độ của chồng con kiên quyết như , còn con cầu xin, như chẳng đang tạo thêm mâu thuẫn giữa chồng nàng dâu cho con ? Mẹ, cần cháu trai cần con gái với cháu ngoại của ?”