Người phục vụ vẫn ở đó, thấy lời của Lý Lưu Trụ, nụ mặt phục vụ tươi hơn vài phần: “Mẹ , gặp là duyên, nếu gà nướng nhà ngon, sẽ giới thiệu vài tới mua.”
Lý Lưu Trụ gãi đầu, gì.
Lưu Đại Ngân ha hả: “Vậy thì quá.”
Người phục vụ khỏi, Lý Lưu Trụ lập tức hỏi Lưu Đại Ngân: “Mẹ, bán rẻ ?”
Lưu Đại Ngân: “Mẹ hỏi thăm cô chút việc, hơn nữa, cô là phục vụ ở nhà khách , bán rẻ chút , chừng ngày nào đó chúng còn nhờ cô đấy.”
Lý Lưu Trụ gì, chậm rãi thu dọn chỗ gà nướng phục vụ mở lựa chọn.
“Mẹ, mai chúng bán đồ?”
Lưu Đại Ngân giường, trả lời: “Mẹ hỏi phục vụ , ngày mai chúng tới cửa nhà khách bán.”
“Cửa nhà khách?” Lý Lưu Trụ khó hiểu: “Không chúng đang ở nhà khách ? Ra cửa bán ạ?”
Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Đương nhiên nhà khách , là mấy nhà khách tương đối .”
Lý Lưu Trụ đóng gói gà nướng xong, bỏ trong túi: “Mẹ, nếu ngày mai vẫn bán hết gà nướng, chúng vẫn về nhà một chuyến.”
“Hả? Vì ?”
“Đã vài ngày , con sợ để lâu gà nướng sẽ hỏng.”
“Vậy , chiều mai chúng về nhà.”
Nhà khách Hồng Tinh là nhà khách tương đối tỉnh thành, chung quanh vài trường học, khách tới ở trọ đa phần đều là tới tỉnh thành để học tiến tu.
Lưu Đại Ngân treo áo khoác lên, lấy gà nướng , bắt đầu giao hàng.
Thời gian đông qua lắm, một lúc lâu sạp hàng của Lưu Đại Ngân vẫn khách nào.
Lý Lưu Trụ ủ rũ: “Mẹ, thấy ai đến mua hàng nhỉ?”
Lưu Đại Ngân: “Sắp mua .”
Mãi cho đến giữa trưa, cửa nhà khách dần dần trở nên náo nhiệt, tốp năm tốp ba về từ bên ngoài.
Lưu Đại Ngân cao giọng rao hàng: “Bán gà nướng đây, bán áo khoác đây! Bán gà nướng đây, bán áo khoác đây!”
Vừa rao xong chạy tới: “Chị gái, gà nướng của chị bán thế nào?”
Lưu Đại Ngân giá: “Sáu đồng rưỡi một con.”
Hôm nay về nhà , Lý Đại Ngân quyết định giảm giá gà nướng, mong bán hết.
“Chị mở gà nướng của chị , để chúng xem nào.”
Lý Lưu Trụ ở bên cạnh nhanh tay mở giấy gói , gà nướng màu mỡ lập tức xuất hiện mắt , còn nuốt nước miếng.
Có kế .
Tròng mắt Lưu Đại Ngân xoay chuyển, : “Chiều nay chúng lên tàu về nhà , nếu các mua hai con trở lên, chúng tính cho các mỗi con sáu đồng.”
“Sáu đồng một con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-nghich-tap-cua-nu-phu-ac-doc/chuong-71-ngua-giong-phao-hoi-49.html.]
“ , sáu đồng một con, bán xong chúng còn về nhà.”
“Cần phiếu ?” Một trong đám đông hỏi.
“Không cần phiếu.”
Vân Chi
Hôm nay mấy bọn họ về nhà , đang định cơm nước xong sẽ tới Cung Tiêu Xã mua chút đặc sản mang về, ngờ gặp con Lưu Đại Ngân đang bán gà nướng ở chỗ .
Gà nướng thơm như , giá cũng đắt, còn cần phiếu, mua một con mang về nhà còn gì tuyệt vời hơn.
“ mua một con.”
“Ta cũng mua một con.”
“Ta cũng mua một con.”
Mua gà nướng xong, một đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi chỉ chiếc áo khoác nỉ, hỏi: “Chị gái, áo khoác của chị bán thế nào?”
Lưu Đại Ngân: “Một trăm ba mươi đồng, cần phiếu.”
Người đàn ông đưa gà nướng cho bạn cầm giúp, vươn tay cầm áo khoác nỉ lên, xem xét kỹ càng.
“Lão Trịnh, chiếc áo khác lắm chiếc áo hôm ông xem ở Cung Tiêu Xã khi chúng mới đến tỉnh thành nhỉ?”
Lão Trịnh gật đầu: “Ừ, khác lắm.”
Lưu Đại Ngân nhân cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ: “Áo khoác của chất lượng và kiểu dáng đều giống trong Cung Tiêu Xã, hơn nữa chất vải còn dày hơn áo khoác trong Cung Tiêu Xã đó. Ngoài cần phiếu , giá bán cũng rẻ hơn trong Cung Tiêu Xã mấy chục đồng.”
Lão Trịnh đưa áo khoác cho Lưu Đại Ngân, hỏi: “Chị còn hàng ? Lấy thêm chiếc nữa cho xem thử xem .”
Lưu Đại Ngân: “Chỉ còn chiếc thôi. Vốn nhập áo khoác quá cao, chỉ nhập hai chiếc, bán một chiếc chỉ còn dư chiếc thôi.”
Ánh mắt Lão Trịnh rời khỏi chiếc áo khoác, đó mở miệng mặc cả: “Chỉ còn một chiếc thì giảm giá chút .”
“Cái giá rẻ lắm , hôm qua bán ở cổng trường đại học gì đó bên , chính là đại học đối diện đại học Công Nghiệp đó, bán một trăm rưỡi một chiếc đó. Hôm nay còn dư chiếc , bán một trăm ba là rẻ lắm .”
“Thế nhé, một trăm đồng mua luôn, chị cũng cần mang về nhà.”
“Không .” Lưu Đại Ngân lắc đầu liên tục: “Một trăm đồng còn đủ tiền vốn, kiếm cũng , nhưng thể bán hụt cả vốn.”
“ bảo , chị bán một trăm ba, Lão Trịnh trả một trăm, thôi dứt khoát lấy ở giữa , một trăm mười lăm đồng nhé.”
Lão Trịnh: “Một trăm mười lăm đồng chị bán ? Nếu bán thì đây.”
Lưu Đại Ngân giả vờ buồn rầu: “Thêm chút nữa , một trăm hai nhé.”
Lão Trịnh: “Một trăm mười lăm, bán thì lấy.”
Lưu Đại Ngân cúi đầu bẻ ngón tay, một lúc lâu mới : “Được , một trăm mười lăm thì một trăm mười lắm, nếu hôm nay về nhà, chắc chắn sẽ bán cái giá .”
Lão Trịnh móc tiền đếm, đếm qua đếm , đưa tiền sang.
“Lão Trịnh, ông đủ tiền ? Nếu đủ thì cho mượn .”
“Đủ , chẳng qua mua chiếc áo khoác xong cũng nhẵn túi , mấy ông cho ăn chực cơm nhé.”
“Ăn chực thành vấn đề, nhiều bánh bột bắp lắm…”