Lượng dự trữ trong nhà  chắc chắn là  đủ,  sống tiếp thì   ngoài tìm thêm.
 
 ngủ   lúc nào  .
 
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 mơ một giấc mơ kỳ dị.
 
Trong mơ, dịch zombie cũng bùng nổ.
 
Ăn hết đồ trong nhà xong thì     ngoài tìm kiếm thêm nhu yếu phẩm.
 
Ban đầu là  và bố  cùng , Trương Ninh Ưu và bà nội ở nhà. Về  bố  thương,  bảo cần chăm sóc ông  nên cuối cùng trách nhiệm tìm kiếm đồ dùng thiết yếu  dồn hết lên vai . 
 
Thức ăn tìm  phần lớn đều chui  bụng Trương Ninh Ưu cả,  đó đến lượt bố  và bà. Đợi bọn họ ăn xong hết, thừa thãi còn  bao nhiêu thì mới là phần của .
 
Trường kỳ ăn  đủ no dẫn đến kiệt sức, ngày qua ngày  cứ thế suy yếu dần.
 
Có  Trương Ninh Ưu nằng nặc đòi theo  ngoài, nhưng nó  thu hút  nhiều zombie.
 
Trong lúc đang chạy trối chết, để giữ mạng, bọn họ  đẩy   giữa bầy xác sống.
 
Nỗi sợ hãi hùng và cơn đau giằng xé cơ thể kéo  bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
 
Cảm giác quá mức chân thực khiến  hoài nghi đó   là  mơ mà là chuyện bản   tự  trải qua.
 
Ai chứ gia đình  dám   mấy chuyện như trong mộng  lắm.
 
Nghĩ tới đây  lạnh toát cả .
 
Vậy thì  cũng nên tính toán đường lui cho  dần  là .
 
Tuy nhiên  một việc   băn khoăn mãi. Trong mơ khi cãi cọ với , Trương Ninh Ưu từng buột miệng kêu ‘con hoang’. Nó : "Bà nội bảo chị là đồ con hoang,  thứ trong cái nhà  đều là của , chị    nhà bọn !"
 
Lời  rốt cuộc  ý gì?
 
3.
 
 điều quan trọng nhất bây giờ chính là  thế nào để  thể sống sót.
 
  bếp kiểm tra đồ ăn trong tủ lạnh và cả tủ đồ ăn vặt của Trương Ninh Ưu nữa. Bỗng một giọng  vang lên:
 
"Chị  cái trò gì đấy, tính trộm đồ ăn vặt của  ?"
 
  đầu , bắt gặp Trương Ninh Ưu đang   với ánh mắt đầy ý thù địch: "Đồ trong  đều là của ."
 
 lạnh lùng đóng cửa tủ : "Em đừng quên   nhiều thứ bên trong  mua bằng tiền của chị đây."
 
 , từ khi  có thể   thêm kiếm tiền, bà nội và   lập tức yêu cầu  mỗi tháng  gửi về nhà hai ngàn tệ tiền sinh hoạt. Bọn họ  nuôi  bao nhiêu năm, giờ  đến lúc  nên báo hiếu .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sinh-ton-tren-gac/2.html.]
Không chỉ , ngày nghỉ   về đến nhà là Trương Ninh Ưu  nhất quyết kéo   siêu thị mua đồ cho bằng ,  nào cũng  nhét chặt cứng xe đẩy hàng mới chịu về.
 
Cho nên đồ trong ngăn tủ  hầu như đều do  bỏ tiền mua.
 
"Không cho xem, cũng   ăn. Nếu   sẽ mách bà để bà cho chị một trận." Trương Ninh Ưu chạy tới đẩy . "Bà nội bảo chị là  ngoài."
 
Người ngoài?
 
 lạnh lùng  một tiếng, cho nó một cái tát.
 
"Đã là  ngoài  thì khỏi nuôi cái thứ sâu mọt như mày ha."
 
Thế giới sắp diệt vong , ai còn nuông chiều mày?
 
Trương Ninh Ưu bụm mặt,  dám tin   đánh. Nó ngoạc mồm kêu: "Chị dám đánh ?!"
 
Nó nhào lên định đánh  nhưng từ nhỏ   bao trọn gói việc nhà, khiêng thùng nước từ sảnh chung cư lên đến tận tầng năm còn  thành vấn đề,  nó thắng nổi.
 
Lại ăn mấy đòn, Trương Ninh Ưu gào lên ăn vạ: "Bà nội ơi! Bố  ơi! Trương Thiên An đánh con, chị  định đánh c.h.ế.t con!"
 
Bà nội hừng hực lao ,  hỏi đầu đuôi sự việc, liền  tay giúp Trương Ninh Ưu đánh . Bố  cũng  mặt nhưng chỉ trơ mắt dửng dưng .
 
Nỗi oán giận dồn nén trong lòng  nhiều năm nay cuối cùng tức nước vỡ bờ tại thời khắc .
 
"Đủ !"  hất tay bà nội , trầm giọng: "Cháu   nơi trút giận của bà, đừng  động một tí là đánh cháu."
 
Bà nội   giật ,  đó chê bai  mặt: "Á , mày giỏi  đúng ? Đủ lông cứng cánh  hả mà dám  năng với  lớn kiểu ?"
 
" chỉ lấy đồ  mua bằng tiền của ."  ôm một đống đồ ăn vặt, huých Trương Ninh Ưu  . "  cảm thấy   gì sai cả."
 
"Đồ nào của mày? Làm gì  đồ nào của mày trong cái nhà , tất tuốt đều là của em trai mày hết!" Bà nội xòe tay. "Không chịu thì cút cho tao!"
 
"Mày  chuyện với bà cái kiểu gì đấy?" Mẹ kéo  , định giật hết đồ trong tay . "Đây là đồ của em, mày lớn từng   mà   nhường em một chút ?"
 
 né ngay, : "Được,  biết các  đều  ưa ,  để   cho khuất mắt.  sẽ lên gác mái,  quấy rầy gia đình các  nữa."
 
Dứt lời  chuẩn  về phòng thu dọn đồ đạc.
 
Bố  cản , nhíu mày  với giọng điệu chỉ trích quen thuộc: "Sao, giờ  mày hai câu còn   ? Ra ngoài học mấy năm đại học  càng ngày càng   lượng sức ."
 
" thế." Bà nội hung tợn lườm . "Đáng lẽ  nên cho nó học tiếp lên đại học, gả chồng quách  từ hồi đó thì chí ít còn gỡ gạc  một chút sính lễ."
 
"Thật sự là nuôi ong tay áo, uổng công bao năm trời."
 
"Cút mau! Nhìn chướng cả mắt!"
 
Lại là một cơn mưa phê phán đổ ập xuống đầu.  hít một  thật sâu, nhớ  từng chuyện  trải qua suốt hai chục năm ròng, từ những việc nhà  mãi  xuể đến những món tiền tích cóp gửi về hàng tháng và sự đối xử công bằng xưa nay  từng tồn tại.