Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:19:16
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mãi cho tới lúc đến Ngưng Ngọc cung , Diệp Thiên mới cảm thấy tự do, thoải mái hơn, cần đợi Tiêu Ngôn Phong mở miệng , nàng dẫn đầu tít mắt hô một tiếng: "Mẫu phi!" Ngày mỗi đến đây nàng đều gọi Ngọc Phi nương nương, nhưng từ hôm nay trở nàng sẽ sửa miệng gọi mẫu phi.
"Ôi!" Ngọc Phi nàng gọi như vô cùng cao hứng, vui vẻ, bước tới nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, cao thấp đánh giá, thấy nàng tinh thần, khí sắc lắm, cũng là tối hôm qua con trai coi như cũng chừng mực, quá mức, "Thiên Thiên mau xuống, Hoàng cung lớn như , Thiên Thiên mệt ?" Dù thì ngày thứ hai khi thành , nhất định là vất vả một chút .
Diệp Thiên gật gật đầu, "Có mệt ạ, con ở chỗ của mẫu phi nghỉ đủ mới sức mà về nha." Thân thể, sức khỏe của nàng cũng khá , nếu là bình thường cũng sẽ mệt mỏi đến như , hôm nay còn tới cung Càn Thanh bắt đầu thấy mệt .
"Vậy thì ở dùng bữa trưa xong hãy về." Ngọc Phi yêu thích dáng vẻ tự nhiên, câu nệ, khách sáo của nàng, như thế rõ ràng là coi nàng là ngoài.
"Vâng, như vạy thì càng ạ." Diệp Thiên thấy lúc ở trong phòng khác, liền lấy từ trong tay áo một tờ giấy Tuyên Thành , "Mấy ngày hoa sen trong Vương phủ đúng dịp nở rộ, đây là do "con" vẽ, tặng cho mẫu phi, chỉ là mới phác thảo đơn giản vài nét, hôm nay tiến cung cũng kịp thành tranh cuộn, xin mẫu phi đừng ghét bỏ."
Làm gì chuyện đem một bức tranh thiện tặng cho khác, dù ít nhất cũng trang trí cẩn thận một chút chứ? Ngọc Phi nghi ngờ mà mở tờ giấy Tuyên Thành xem, thấy thể của nàng liền run lên, bút tích nàng vô cùng quen thuộc, và cũng hai mươi mốt năm từng , đây rõ ràng là bút tích của phu quân nàng! Ngọc Phi lập tức ngẩng đầu Diệp Thiên, Diệp Thiên liền chớp chớp mắt, thấp giọng: "Ngụy thúc , mẫu phi cứ yên tâm."
Đầu ngón tay Ngọc phi run rẩy vuốt ve những đường nét bức tranh, mặc dù nàng và phu quân Ngụy Tễ chỉ mới thành mấy ngày, nàng cũng chỉ qua vài bức tranh do vẽ mà thôi, nhưng từng nét từng nét bút của đều khắc sâu đáy lòng nàng, hôm nay , liếc mắt một cái cũng liền thể nhận . Phu quân đáng thương của nàng, vì bồi bên cạnh nàng, một cô độc bất chấp nguy hiểm sống ở căn phòng nhỏ đơn sơ hơn hai mươi năm, đều cơ hội cầm bút vẽ.
Tiêu Ngôn Phong đầy khen ngợi liếc Vương phi của , cũng chú ý từ lúc nào nàng ẩn dấu một bức bức tranh như thế trong tay áo, một tháng nay Ngụy thúc ở vương phủ tự do, tự tại, việc gì thì ở trong thư phòng sách, hoặc là dạo trong vương phủ, gặp cảnh sắc nào mắt hợp ý thì liền đem nó vẽ trong tranh, cũng từ lúc nào tiểu nha đầu cầm một bức tranh hoa sen từ chỗ nữa.
Tâm tình của Ngọc Phi kích động thôi, khóe mắt dần đần dâng trào hai hàng lệ, nàng vội vàng nâng tay lên dùng khăn lau lau khóe mắt, cánh tay nàng nhấc lên như thế, cổ tay áo liền trượt xuống một chút, đột nhiên Diệp Thiên phát hiện cổ tay của nàng vài vết thương vẫn còn mới, hình như là do buộc chặt quá mà lưu dấu vết, mấy dấu vết hiện ngay cánh tay nõn nà của nàng vô cùng chói mắt.
Diệp Thiên định hỏi chuyện gì, kịp thời ngậm miệng, nàng đầu Tiêu Ngôn Phong. Rõ ràng cũng chú ý tới mấy vết thương tay mẫu phi, bên trong đôi mắt phượng hiện lên một tia sắc bén, lạnh lẽo, nhưng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, ý bảo nàng nên hỏi đến.
Diệp Thiên lập tức liền hiểu , mấy vết thương là do Hoàng Thượng lưu . Trong lòng nàng thật sự vô cùng khó chịu, đau lòng vì mẫu phi, vì Ngụy thúc, vì đoạn tình cảm khổ sở, ẩn nhẫn chịu đựng suốt hai mươi mốt năm của hai , trông thấy Ngọc Phi sang chỗ , đành miễn cưỡng : "Mẫu phi, tặng tranh cho , cũng tỏ vẻ một chút mới chứ, con thấy khăn tay mẫu phi đang cầm là do chính thêu đúng , nếu thì cứ lấy nó trao đổi đáp lễ với con ?"
"Con, nha đầu thật là." Ngọc Phi , đem khăn nhét tay Diệp Thiên, nàng cần nghĩ cũng chiếc khăn tay cuối cùng cũng sẽ đến tay phu quân Ngụy Tễ của nàng mà thôi.
...
Lúc xe ngựa về Dự vương phủ, tâm tình của Diệp Thiên chút sa sút, vui.
Tiêu Ngôn Phong bên cạnh nàng, vươn tay ôm nàng trong n.g.ự.c an ủi, "Thiên Thiên đừng lo lắng, tìm một mỹ nhân tuyệt sắc, đang chuẩn tìm cơ hội để cho nàng tiến cung, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ còn tâm tư dán lên mẫu phi nữa." Mặc dù mẫu phi danh hiệu nhất mỹ nhân Đại Tề, nhưng dù cũng tuổi , ở cùng Hoàng Thượng nhiều năm như , đối với mà còn cảm giác mới mẻ nữa, Hoàng Thượng cũng chỉ là ngẫu nhiên mới đến mẫu phi vài , chờ đến lúc một mỹ nhân tuyệt sắc khác, Hoàng Thượng cũng sẽ còn tâm tư chú ý đến Ngưng Ngọc cung nữa.
Diệp Thiên tựa trong lòng , thấp giọng : "Ngôn ca ca, chờ năng lực , hãy để cho bọn họ một cuộc tự do tự tại ." Chờ đến lúc Ngôn ca ca lên vị trí , thể an bài cho Ngọc Phi giả chết, cho nàng khỏi cung cùng Ngụy gia bên suốt quãng đời còn của bọn họ.
"Được." Tiêu Ngôn Phong ôm chặt nàng, "Bọn họ gì đều thể." Xem hành động nhanh hơn mới , thể kéo dài thêm hai ba năm nữa, nhất là qua năm định cuộc diện mới .
Trở vương phủ Tiêu Ngôn Phong vẫn tiếp tục ôm Diệp Thiên về chủ viện, nàng cũng phản đối nữa, quả thật bây giờ nàng nhấc chân nổi .
Lúc đến hành lang, thấy cái lồng nhỏ của A Hoàng cũng đem bên , Diệp Thiên tít mắt chào nó một tiếng "A Hoàng". Ngày hôm qua tiếng pháo quá lớn, sợ sẽ cho A Hoàng sợ hãi, cho nên Khang công công đặc biệt phân phó đem nó đến một sân viện hẻo lánh, lồng sắt cũng bịt kín , hôm nay vương phủ yên tĩnh trở , lúc mới đưa nó về bên .
A Hoàng rung rung nhúm lông vàng chói đỉnh đầu, cất cao giọng hô: "Trăm năm hảo hợp ~" đây là mấy từ mà gần đây Khang công công dạy nó, nó vẫn luôn chờ Diệp Thiên đến để mở miệng khoe khoang đây.
"A Hoàng thật là thông minh." Diệp Thiên keo kiệt khen ngợi nó: "Đợi lát nữa sẽ đem nho đến cho ngươi ăn nha." Nho của Vương phủ thu hoạch ăn đến, đều đưa tới cất trữ hầm băng.
Vừa sắp nho ăn, A Hoàng lập tức hang hái thêm gấp mấy , ngừng vỗ vỗ cánh miệng há to hô lớn: "Trăm năm hảo hợp ~ Tiểu Vương phi thật là xinh ~"
Diệp Thiên nở nụ , Tiêu Ngôn Phong cũng tán thưởng A Hoàng một cái, tồi, xem cũng ánh mắt, nuôi nó lâu như cũng uổng phí công sức.
Đôi mắt nhỏ xíu đen thui như hạt đậu đen của A Hoàng chút dại chằm chằm Tiêu Ngôn Phong, hôm nay tên nam nhân đáng sợ , chút sát khí nào? Chạc, chút quen...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-hau/chuong-125.html.]
Tiêu Ngôn Phong cũng mặc kệ nó đang nghĩ cái gì, ôm Diệp Thiên phòng.
Diệp Thiên mọt bộ váy áo khác thoải mái hơn, xoa xoa hai cánh tay, "Ngôn ca ca, cả đều chua xót, mỏi nhừ , nghỉ một lát, chờ đến giờ Thân gặp nhóm quản sự ma ma của vương phủ ." Từ sáng sớm chút chua xót, một vòng trong cung to lớn , bây giờ càng mỏi mệt hơn nữa, nhất là cái địa phương thể , là thoải mái luôn.
"Chuyện quan trọng, chờ khi nào Thiên Thiên ngủ dậy , nếu tỉnh mà còn sớm, cùng Thiên Thiên gặp bọn họ." Nhóm quản sự trong vương phủ đều là do đích chọn lựa, tất cả đều trung tâm, Khang công công là tổng quản, cho nên sẽ nào dám gây khó dễ cho nàng, chẳng qua, vẫn tự bồi nàng, coi như là một loại tỏ thái độ, cho những địa vị của tiểu nha đầu ở trong lòng .
"Vâng, càng ." Diệp Thiên gật gật đầu, đến bên giường, thư thái thoải mái mà xuống, chuẩn ngủ trưa dưỡng sức.
Tiêu Ngôn Phong đóng cửa phòng, thả màn xuống, đem một cái hộp nhỏ đặt ở đầu giường, cởi áo khoác ngoài , xốc chăn lên chui cùng nàng.
Trước Diệp Thiên vẫn thường cùng ngủ trưa, cho nên thấy xuống bên cạnh , liền theo thói quen nghiêng , lăn lòng , cánh tay vòng qua lưng , "Ngôn ca ca theo giúp cùng ngủ trưa nhé."
Tiêu Ngôn Phong cúi đầu ừ lên tiếng, đầu ngón tay thon dài chạm đến thể nàng, linh hoạt tháo mở váy áo của nàng.
Diệp Thiên giật kinh hãi, cuống quít đè tay , "Ngôn ca ca, đừng... Ta, vẫn còn khó chịu nha." Cảm giác đau mỏi tối hôm qua nàng vẫn còn nhớ rõ ràng, cũng đang chua xót nhức mỏi, nơi đó cũng , nàng cảm thấy nếu bây giờ đến một nữa, lát nữa nàng chắc chắn sẽ bước chân xuống giường nổi nữa.
Tiêu Ngôn Phong cúi đầu, hôn nhẹ lên gương mặt nàng một cái, dây dưa cọ xát cánh môi nàng một hồi, đó đầu lưỡi liền linh hoạt cạy mở đôi môi nàng , cẩn thận, ôn nhu tuần tra dò xét một phen lãnh địa bên trong của nàng. Động tác của mềm nhẹ, hề cuồng nhiệt kịch liệt như tối hôm qua, Diệp Thiên tự chủ thả lỏng , bàn tay đang nắm chặt cũng buông .
Tiêu Ngôn Phong sợ sẽ khống chế bản , cũng dám hôn quá lâu, thấy nàng thả lỏng, cũng liền chậm rãi lui , "Thiên Thiên đừng sợ, chỉ bôi chút thuốc cho Thiên Thiên thôi, gì khác." Hắn nghẹn nhiều năm như , đương nhiên là hận thể phóng túng, cuồng nhiệt với nàng một phen, điều cũng tiểu nha đầu mới đầu trải qua chuyện , tối hôm qua chút khống chế , nàng thoải mái, cũng nỡ khổ nàng.
"Bôi thuốc?" Diệp Thiên lắc đầu, "Mấy dấu vết đau, cần dùng đến thuốc, nhanh sẽ tan hết thôi." Thân thể của nàng yếu ớt, đụng chạm đến một chút sẽ xanh tím lên, chỉ là nhanh sẽ tan hẳn.
"Không mấy dấu vết , là...chỗ đó." Tiêu Ngôn Phong cầm lấy hộp nhỏ nãy đặt ở đầu giường đem đây, mở cho Diệp Thiên xem, bên trong hộp là một bình sứ nhỏ, bên cạnh cò một thanh ngọc trắng thuần như tuyết đặt một lớp khăn lụa trắng, chất ngọc mượt mà trơn nhẵn, dài hơn ngón tay của Tiêu Ngôn Phong một chút, thẳng tắp trơn bóng.
Diệp Thiên tò mò cầm lấy thanh ngọc lên xem, lật qua lật , rõ thứ sẽ bôi thuốc như thế nào, nàng nghi ngờ về phía Tiêu Ngôn Phong, đang chuẩn hỏi , thấy đôi mắt phượng tối như mực của như ý tứ hàm xúc khác chằm chằm , trong nháy mắt, Diệp Thiên đột nhiên hiểu , nàng bốc chốc giống như bỏng nước sôi, lập tức đem miếng ngọc ném ngoài.
Tiêu Ngôn Phong nhanh tay lẹ mắt, vươn tay chụp lấy, : "Thiên Thiên, nếu như cái , sẽ tự tay bôi thuốc cho nàng đấy."
Diệp Thiên bụm mặt, "Không cần, cần bôi thuốc, gì cũng sẽ tự lên mà!"
Đương nhiên sẽ khá lên, nhưng như cũng đợi mấy ngày, Tiêu Ngôn Phong cũng nghĩ thể nhịn lâu như , áp sát tai Diệp Thiên, thấp giọng khuyên nhủ: "Thiên Thiên, thuốc là do mẫu phi đưa, là ý của nàng, là tấm lòng yêu thương quan tâm của của một bà bà đối với con dâu của , nên phụ lòng của nàng, đúng ?" Kỳ thật thuốc là do chính chuẩn , điều vì cứ trơ mắt tiểu nha đầu kháng cự như thế, thì mượn danh mẫu phi dùng một chút sẽ hơn.
Vừa đến Ngọc Phi, Diệp Thiên bắt đầu chần chừ.
Tiêu Ngôn Phong ngừng cố gắng, "Nếu như Thiên Thiên thẹn thùng, thì cứ che mặt như thế, mắt thấy tâm phiền là ." Hắn dừng một chút, thấy Diệp Thiên lên tiếng, liền mỉm , tiếp tục linh hoạt cởi mở y phục nàng.
Diệp Thiên chỉ cảm thấy chợt lạnh, khố quần của cởi , hai tay nàng che kín mặt, ngón tay lén lút mở một khe hở, đôi mắt hạnh theo khe hở trộm xuống, Tiêu Ngôn Phong đang cúi đầu, bôi một tầng thuốc mỡ lên thanh ngọc , còn nghiêm túc, hề chút ý tứ đùa giỡn quá trớn nào.
Tiêu Ngôn Phong sớm nàng đang lén, nhưng cũng nàng, mà tiếp tục chuyên tâm xoa thuốc mỡ, thử thăm dò đưa tay qua.
Mặc dù cảnh kiều diễm mắt sắp cho lòng bùng cháy, nhưng động tác của vẫn cực lỳ mềm nhẹ giống như cũ, nhanh chậm, cẩn thận cảm thụ lực cản tay, một chút cũng dám mạnh tay liều lĩnh, sợ sẽ nàng khó chịu.
Diệp Thiên theo khe hở trộm thấy, mồ hôi trán lấm tấm hiện , cho lòng nàng mềm nhũn , nàng tận lực địa thả lỏng thể, chỉ cảm thấy một trận mát lạnh, Tiêu Ngôn Phong thì rõ ràng thở nhẹ một .
Dẹp thanh ngọc gọn sang một bên, Tiêu Ngôn Phong liền dùng khăn lau tay, xuống ôm Diệp Thiên trong ngực, "Thiên Thiên cứ ngủ , chờ tỉnh ngủ sẽ còn khó chịu nữa."
Diệp Thiên tự nhiên uốn éo , lúc nàng ngủ cho lắm, điều đây cũng là nửa ngày nghỉ phu quân dành cho nàng, cũng thể cứ như buông tha Nàng bất đắc dĩ nhắm mắt , nghĩ rằng hôm nay nhất định ngủ trưa , nhưng mà vòng ôm của thoải mái, từ khi nào, hô hấp của nàng dần nhẹ nhàng hơn, ngủ mất.