Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 149
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:26:35
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đó, Bình Nhạc công chúa ngủ sân viện cũ của Diệp Thiên, đây là nơi nhẫn tâm từng ở lúc còn nhỏ, nàng cảm thấy cực kỳ hứng thú, tới tới lui lui từng trong ngoài quan sát, đánh giá một lượt, bên trong thư phòng vẫn còn lưu giữ chữ mà nhưng năm đó Diệp Thiên luyện , xếp ngăn ngắn chỉnh tề thành một chồng lớn. Sau khi Bình Nhạc công chúa cầm đến một hồi, trong lòng cảm thấy chút hổ, hình như lúc đó nhẫn tâm cẩn thận, dụng công luyện chữ, còn bản thích học, cho nên liền giật râu phu tử, quá đúng ? Thưởng thức những vật trang trí nhỏ nhắn, tinh xảo Đa Bảo Các xong, Bình Nhạc công chúa cao hứng cho lắm bò lên giường , giường hình như vẫn còn hương vị của nhẫn tâm, nàng ôm chăn, khe khẽ thở dài, cũng bỏ nhà bụi thế , nhẫn tâm sốt ruột đây, ? Nàng còn nhớ rõ lúc sinh bệnh, nhẫn tâm ôm , đau lòng đến nỗi nước mắt tuôn rơi lã chã, phụ dỗ dành , an ủi, khuyên nhủ nhẫn tâm, bận rộn đến toát cả mồ hôi.
Nàng trở nghiêng, nàng nhớ cha , cũng chút hối hận vì bỏ nhà bụi, phụ thì còn tạm , nhưng mà nhẫn tâm thích như , nếu thì bây giờ?
Bình Nhạc công chúa ở Tế Bình Hầu phủ hai ngày, càng lúc càng hồi cung, nhất là từ khi nàng ngoại tổ mẫu kể về chuyện đây của nhẫn tâm, hóa , là do đại cữu cữu một tay chăm bẵm nuôi lớn, thiệt là đáng thương, trách yêu đến thế. Nàng nhũ mẫu , hôm nàng nhịn bữa tối, nàng ở trong phòng , nhẫn tâm cũng ở bên ngoài sân vụng trộm lau nước mắt đấy.
Nàng cũng là vì thương tâm, mà chủ yếu là cho cha xem thôi, nghĩ đến chọc cho một trận, nàng vô cùng hối hận, nàng quyết định về nhất định bảo hộ nhẫn tâm cho thật , cho bao giờ... nữa.
mà hiện tại nhẫn tâm chịu đến đón , rốt cuộc là chạy đến nhà ngoại tổ gia, là đang cố ý nữa, tóm chắc là quên mất sự tồn tại của chứ? Hiện tại nàng hồi cung, chỉ là cứ như mà trở về, hình như chút mất mặt.
Bình Nhạc công chúa càng nghĩ càng lo lắng yên, cuối cùng nàng quyết định đến hỏi ý kiến ngoại tổ phụ, ngoại tổ phụ tài cao học rộng, loại chuyện nhất định ngài sẽ nên bây giờ.
"Chuyện , " Tế Bình Hầu đặt Bình Nhạc công chúa lên hai đầu gối bắt đầu , "Trước mắt đến cha con bây giờ nên gì, bây giờ chúng về chuyện A Hi nên , con rằng, chúng thường quản khác, nhưng chắc chắn thể quản chính ."
"Con?" Bình Nhạc công chúa cảm thấy mờ mịt, nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngoại tổ phụ, "Con cũng nên gì nữa?"
Tế Bình Hầu , kéo kéo dây buộc tóc đầu nàng.
"Ui ui, ngoại tổ phụ ngài đang gì đó?! Rất đau á!" Bình Nhạc công chúa bất mãn mím môi phồng má lên án
Thực Tế Bình Hầu hề nỡ dùng sức, thế nhưng thấy nàng kêu than đau đớn, lập tức cực kỳ đau lòng, vươn bàn tay to xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng : "Con xem, chỉ mới kéo nhẹ một cái thôi, còn kéo tuột sợi tóc nào của A Hi , A Hi đau đến như , bây giờ con thử ngẫm nghĩ xem, nếu thật sự giật đứt tóc A Hi thì sẽ còn đau đến mức nào nữa?"
Đôi mắt to tròn của Bình Nhạc công chúa đảo thành vòng tròn, hổ cúi đầu, hai ngày nay nàng cũng mơ hồ nhận sai lầm , ngoại tổ phụ kéo một cái như , nàng hiểu đó quá đáng, trách nhẫn tâm nổi giận.
Tế Bình Hầu nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Bình Nhạc công chúa, "A Hi là công chúa của một nước, phận tôn quý, đừng là nhổ mấy cọng lông đuôi của A Hoàng, mà cho dù thịt luôn nó , hoặc là hạ lệnh g.i.ế.c sạch tất cả các loài chim bên trong Hoàng Cung, cũng sẽ ai dám phản kháng. mà A Hi rằng, A Hoàng cũng đau, phu tử cũng sẽ đau, các thái giám cung nữ đánh bằng roi, bọn họ tuy rằng dám rên la thành tiếng, nhưng thực tế cũng đau đến chết, cho nên, về A Hi trách phạt khác, nhất định nguyên nhân rõ ràng, bởi vì bản con chính là công chúa cao cao tại thượng, chỉ cần một câu thôi cũng thể quyết định sống c.h.ế.t của khác, vì càng thận trọng, thể tùy hứng bậy."
Bình Nhạc công chúa cúi đầu, đem mấy lời ngoại tổ phụ suy nghĩ , nàng nhổ lông A Hoàng, nhất định là nó đau lắm, chỉ là nó chỗ để trốn; nàng giật râu phu tử, phu tử cũng đau, nhưng dù tức giận, cũng thể xử phạt thế nào. Có nhẫn tâm lo sợ nàng sẽ trở thành một chỉ "Tùy hứng bậy" như ngoại tổ phụ mới , chỉ càn khi dễ khác, tùy ý tổn thương xung quanh?
"Con, con sai lầm ." Bình Nhạc công chúa ngẩng đầu lên, áy náy Tế Bình Hầu, "Ngoại tổ phụ, con sai lầm , con nên bướng bỉnh như ."
Bị đôi mắt trong suốt hồn nhiên của nàng , đáy lòng Tế Bình Hầu đều mềm nhũn tan chảy , tiếp, "A Hi, con ngẫm nghĩ thử xem, lúc con ném hỏng kim ấn của con, nàng tức giận ?"
"Không ." Bình Nhạc công chúa lắc đầu, chuyện nàng còn nhớ rõ ràng, bởi vì nhũ mẫu kim ấn là thứ gì đó quan trọng, cho nàng đụng , nhưng mà nàng lời, cố tình cầm lên chơi, còn ôm nó chạy tới chạy lui, kết quả vấp ngã một cái, ném văng kim ấn xa hỏng mất một góc, thế mà chỉ lo đau lòng ôm nàng, hỏi nàng ngã đau , căn bản là chút để tâm đến cái kim ấn .
Tế Bình Hầu : " , trẻ nhỏ bướng bỉnh là lẽ thường tình, ngày thường con bướng bỉnh nghịch ngợm con cũng bao giờ nổi giận, A Hi thử xem, vì con phạt con?"
"Bởi vì trong lúc con nghịch ngợm, xúc phạm tới khác." Trải qua từng bước hướng dẫn của Tế Bình Hầu, Bình Nhạc công chúa tự hiểu .
Tế Bình Hầu tiếp tục cố gắng, "Thế A Hi xem, tiếp theo nên gì đây?"
"Con, con sẽ nhận , giải thích với phu tử." Bình Nhạc công chúa so so hai đầu ngón trỏ với , cũng nhắc đến chuyện hồi cung, nàng đây là bỏ nhà bụi, nếu cứ như trở về, hình như vẻ mất mặt đó.
Tế Bình Hầu thể chút tâm tư của nàng, "Biết sai thể sửa, thì gì hơn. Dũng cảm thừa nhận sai lầm của , đó là chuyện mà chỉ dũng cảm mới . Nếu A Hi chịu giải thích với phu tử, con A Hi giỏi như , nhất định sẽ vui mừng, hai, cũng hai ngày nay nàng tìm thấy A Hi, đau lòng sốt ruột đây, nếu như ngã bệnh..."
"Lập tức hồi cung !" Bình Nhạc công chúa ngoại tổ phụ đến đây nhịn hô lên, nếu vì nàng mà bệnh thì !
...
Sau khi bỏ nhà bụi hai ngày, Bình Nhạc công chúa dẹp đường hồi cung.
Vốn nàng còn chút ngượng ngùng, dọc đường luôn dùng đôi tay nhỏ bé bụm mặt, theo khe hở lén cha đang từ xa tới, đợi đến lúc thấy nhẫn tâm hai tay xách váy, hề để ý hình tượng chạy nhanh đến chỗ nàng, trong miệng còn hô"A Hi", nàng lập tức quên mất cái gì gọi là mất mặt, liền hét to một tiếng "Nương" nhào vòng tay ôm ấp của .
"A Hi, A Hi của !" Diệp Thiên ôm chặt con gái bảo bối, xoa xoa lưng, cánh tay, đầu, mặt của nàng, tuy rằng hai ngày nay nàng con gái đang ở Hầu phủ, nhưng lúc nào nguôi nhớ thương, lo lắng con gái suy nghĩ thông, lo lắng nàng ngủ ngon...
Mẹ nhẫn tâm thơm thơm, mềm mại, vòng ôm ấp của ấm áp quen thuộc đến như , hai mắt của Bình Nhạc công chúa đau xót, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống như trân châu, nàng cho cha xem, mà là thật lòng .
"Làm ? A Hi ?" Diệp Thiên luống cuống, nàng lo lắng trừng phạt con gái quá nặng, khiến cho nàng dọa tổn thương thì .
"Con, con nhớ cha nương!" Bình Nhạc công chúa to, "Nương, con sẽ bao giờ... rời xa nữa!"
Đối mắt Diệp Thiên cũng đỏ bừng lên, nàng hôn nhẹ lên trán con gái yêu, "Được, con chúng sẽ bao giờ... rời xa nữa."
"Oa oa, đêm nay con ngủ cùng với nương!"
"Được , con chúng cùng ngủ!"
Đang tiến đây an ủi kiều thê và ái nữ thấy , Hoàng Thượng liền đen mặt.
...
An ủi dỗ dành xong hai con chỉ lo ôm , Tiêu Ngôn Phong một tay ôm Tiểu Công chúa, một tay nắm tay Tiểu Hoàng hậu, chậm rãi về Phượng Nghi Cung.
Vừa phòng, Bình Nhạc công chúa rúc bên Diệp Thiên, "Nương, con sai , con sẽ chịu phạt nhận tội với phu tử."
"Ồ, A Hi chịu phạt nhận tội ?" Tiêu Ngôn Phong hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-hau/chuong-149.html.]
"Biết." Bình Nhạc công chúa khẽ hếch cằm nhỏ lên, chút kiêu ngạo đáp: "Ngoại tổ phụ giảng dạy cho con."
Diệp Thiên xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hỏi, "Thế A Hi chuẩn chịu phạt nhận tội thế nào?"
Bình Nhạc công chúa cẩn thận lấy một cọng tóc từ trong túi thơm của , "Đây là tóc do chính con tự nhỏ từ đầu xuống, đưa cho phu tử bồi tội."
Thấy nàng nghiêm túc như thế, Diệp Thiên đau lòng, xoa đầu nàng, "Tự nhổ , A Hi đau ?"
"Đau!" Bình Nhạc công chúa tủi bĩu bĩu môi, "Con vốn nghĩ nhổ thêm mấy cọng nữa, nhưng mà đau quá!" Thật nghĩ tới đau như thế, trách lúc biểu tình của phu tử thống khổ như .
Diệp Thiên vội : "Đủ , đủ , chỉ cần A Hi thái độ thành khẩn là đủ , phu tử sẽ tha thứ cho A Hi."
Bình Nhạc công chúa sờ sờ đầu , lo lắng yên hỏi: "Con thiếu mất một cọng tóc, sẽ chứ?"
Diệp Thiên thấy nàng hỏi thì bật , hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn, "Nhìn , A Hi của vẫn xinh đáng yêu."
...
Đêm đó, Bình Nhạc công chúa ngủ ở Phượng Nghi Cung của Diệp Thiên, nàng giường lớn, bên là thơm thơm, bên trái là cha , thật sự là vô cùng hạnh phúc!
Từ giây phút trở về , Bình Nhạc công chúa cực thích ngủ cùng cha , đáng tiếc là hiếm khi thể thành công, bởi vì dù bình thường phụ đối với nàng vô cùng , nhưng chỉ chuyện là dứt khoát chịu nhượng bộ, vẫn còn may là mỗi tháng luôn vài ngày nàng thể lão cha thương tình chia sẻ cho vài tối.
Chẳng qua là, ngày vui chóng tàn, qua bao lâu , phụ cũng cho nàng ngủ giường lớn của Phượng Nghi Cung nữa, bởi vì trong bụng tiểu bảo bảo, tướng ngủ của nàng ngoan ngoãn, phụ lo nàng trở đến trở sẽ đụng tới . Chính Bình Nhạc công chúa cũng dám ngủ cùng nữa, hiện tại tiểu bảo bảo chỉ mới lớn bằng ngón tay của nàng mà thôi, thiệt là quá mỏng manh, yếu ớt .
Theo thời gian, bụng của Diệp Thiên càng lúc càng lớn, Bình Nhạc công chúa sự chờ mong mới, chờ đời, nàng sẽ đối xử với nó thật , sẽ dẫn nó chơi đùa, dẫn nó đến Ngự hoa viên quan sát kiến bò, dẫn nó đến Ngự phòng ăn vụng đồ ăn ngon, đồ chơi ho thú vị trong tẩm điện của cũng sẽ đều đưa cho nó chơi, còn dạy nó sách, chữ...
"Ngôn ca ca, Lộc thái y bắt mạch hẳn là chuẩn ?" Diệp Thiên vuốt bụng, lo âu, Lộc thái y tám phần là bé trai, nhưng mà cũng chỉ là "Tám phần", tuy rằng hiện tại triều thần nào nháo tuyển tú, nàng vẫn luôn nghĩ thể sớm sinh con trai một chút, vua của một nước gối thể hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế, trong lòng luôn chút lo lắng bất an.
"Thiên Thiên đừng lo lắng , là con gái cũng sẽ cao hứng." Tiêu Ngôn Phong ngay nàng đang suy nghĩ cái gì, kiếp hai con cái, một đời A Hi, nàng nhu thuận, nàng bướng bỉnh, nàng lớn lên một chút một, trong lòng tràn đầy thỏa mãn , cho dù chỉ nàng thôi cũng cảm thấy đủ , huống chi hiện tại trong bụng Tiểu Hoàng hậu của thêm một sinh mệnh nữa.
Hắn nắm lấy tay nàng vuốt nhẹ, nhẹ nhàng vuốt ve phần bụng nhô lên của nàng, an ủi : "Nhìn xem Bình Nhạc đáng yêu bao nhiêu, nếu sinh một nữ nhi đáng yêu như , cũng thực hài lòng."
" mà nếu vẫn hoàng tử, cũng thể để đến cuối cùng thật sự nhận con thừa tự chứ?" Quan trọng nhất chính là nếu nhận đứa trẻ trong hoàng tộc con thừa tự cũng đồng nghĩa với việc đứa trẻ đó chút quan hệ huyết thống sơ nào với .
"Nhận con thừa tự cái gì?" Tiêu Ngôn Phong nhướng mày, "Chúng con gái, khi nhận con khác con thừa tự chi? Còn về ngôi vị Hoàng Đế , con trai thì dựa theo truyền thống truyền cho con trai, con trai thì truyền cho A Hi."
"A, A Hi?" Diệp trợn tròn hai mắt , nàng bao giờ nghĩ tới kết quả .
" , A Hi của chúng cũng thể Hoàng Đế." Tiêu Ngôn Phong thoải mái : "Không con gái của A Lệ cũng lập Thái Nữ , đến lúc đó A Hi nhà chúng cũng Hoàng Đế, hai biểu tỷ các nàng một ở Đại La một ở Đại Tề, đều là vua của một nước, ?"
Diệp thiên há hốc miệng, gì, bỗng nhiên thấy ở bên ngoài "Oa" lên một tiếng, đó tiếng nức nở của Bình Nhạc công chúa liền truyền , nàng cắm đầu nhào kéo lấy tay áo của mẫu ròng: "Không cần, con Hoàng Đế! Oa oa, phụ thật , con Hoàng Đế!"
Vừa thấy con gái , Diệp Thiên liền đau lòng, vội dỗ dành nàng: "Được , , Hoàng Đế, chúng còn mà, để Hoàng Đế."
Tiêu Ngôn Phong hiểu nổi, Hoàng Đế đáng sợ như ? Nhìn xem dọa cho con gái bảo bối sợ đến phát kìa, nghĩ nghĩ, vẫn là thể hiểu con gái đang suy nghĩ gì trong đầu bèn hỏi, "A Hi, vì Hoàng Đế?"
Bình Nhạc công chúa mới ngừng , nàng nâng hai mắt m.ô.n.g lung còn đẫm lệ của lên cảnh giác thoáng qua phụ , thấy giống như chỉ là tò mò hỏi hỏi thôi, mà kiên trì bắt Hoàng Đế, lúc mới nhẹ nhàng thở , "Làm Hoàng Đế thiệt là vất vả, mỗi ngày trời còn sáng dậy lâm triều, còn phê tấu chương!" Lúc nàng ở Phượng Nghi Cung, mỗi mở mắt thấy tăm phụ , nhũ mẫu với nàng mỗi ngày phụ đều thức dậy nàng hơn một canh giờ, hiện tại nàng ngủ đủ canh giờ mới rời giường tình nguyện mở mắt , nếu mỗi buổi sáng còn dậy sớm hơn thế một canh giờ nữa, như cũng thật là quá thống khổ , hơn nữa đó còn phê tấu chương, từng chồng từng chồng tấu chương thật cao thật dày, còn đáng ghét hơn nhiều so với chỗ bài tập mà phu tử giao cho nàng mỗi ngày nữa.
Bình Nhạc công chúa đồng tình phụ , "Con tuyệt đối Hoàng Đế, chỉ đồ ngốc mới Hoàng Đế, để cho mà !" Lúc nàng quên mất bản từng nghĩ sẽ đối xử với , thương yêu như thế nào mà chỉ thầm nghĩ mau đem chuyện phiền toái, đáng ghét giao qua cho thôi.
"Đồ ngốc?" Chân mày Hoàng Đế Tiêu Ngôn Phong nhướng cao.
Diệp Thiên thấy tình thế đúng, vội đánh trống lảng sang chuyện khác: "Giờ gì , thật là đói quá."
Vừa thấy Tiểu Hoàng hậu đói bụng, Tiêu Ngôn Phong sức bận tâm đến chuyện gì khác nữa, vội phân phó dọn bữa lên.
...
Mấy tháng , Diệp Thiên thuận lợi sinh hạ một con trai, ngày tổ chức tiệc đầy tháng, liền Hoàng Thượng chính thức phong Thái Tử, khắp cả nước đều vui mừng.
Bình Nhạc công chúa thất vọng, nhỏ tí xíu, ở giường nhỏ của nó, căn bản là hề nhúc nhích, ngay cả đường cũng , nàng dẫn nó ngoài chơi đây?
"Ai, , chừng nào thì mới thể đây?" Bình Nhạc công chúa bám thành giường của Tiểu Thái tử, thở dài.
Thái Tử Điện hạ tôn quý nhất của Đại Tề liền vung vẩy đôi chân béo trắng như ngó sen của ,, cái miệng nhỏ nhắn bẹp bẹp, phun mấy cái bong bóng.
Bình Nhạc công chúa vươn tay chọc phá mấy cái ong bóng , thấy xung quanh miệng của thật ẩm ướt, cẩn thận cầm lấy khăn bông mềm mại bên cạnh, nhẹ nhàng xoa lau cho nó, vẻ trưởng thành : "Được , chịu khó chờ thêm vài ngày là , dù thì cũng sẽ lớn lên thôi."
"A Hi đang chuyện với ?" Diệp Thiên tới, ôm Tiểu Thái tử trong ngực, Tiểu Thái tử cao hứng, vui sướng hoa chân múa tay, co duỗi chân tay lung tung.
"Vâng, còn thể chuyện , chỉ con thôi." Bình Nhạc công chúa giữ lấy bàn chân , cho nó đá trúng mẫu đáp.
Lúc Tiêu Ngôn Phong cũng bước , : "A Hi thật là một tỷ tỷ ." Hắn thuận tay bế Bình Nhạc công chúa lên, bên cạnh Diệp Thiên, một tay đặt đỉnh đầu con gái bảo bối, một tay vòng qua khoác lên vai kiều thê, nhỏ giọng : "Thiên Thiên, thật hạnh phúc." Một đời , cha vẫn còn sống yên , kiều thê bình an, còn cả một đôi trai gái đáng yêu nữa.
"Ngôn ca ca, cũng hạnh phúc." Diệp Thiên ngẩng đầu, nhoẻn miệng , hai cái lúm đồng tiền gương mặt trắng noãn của nàng hiện thật rõ ràng.
—— Hoàn chính văn.