Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 47
Cập nhật lúc: 2024-10-27 13:53:09
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Được vây quanh chăm sóc cẩn thận cả ngày lẫn đêm, Diệp Thiên bình phục vô cùng mau chóng, đến ngày rời khỏi Dự vương phủ trở về hầu phủ, mặt còn lưu vết tích mụn rỗ, sẹo mờ nào do thủy đậu tạo .
Sau khi Diệp Thiên dùng nước thuốc Lộc y chính chuẩn sẵn để tẩy rửa thật sạch sẽ, đổi một bộ y phục mới xong, lúc Dự vương mới nắm tay nàng dẫn khỏi viện tử, ban đầu tiểu nha đầu tới đây ở chơi một ngày, kết quả thoáng một cái ở hơn mười ngày, hai còn ngày ngày ở cùng trong một sân viện, Dự vương mười phần thỏa mãn.
Diệp Lệ canh giữ ở ngoại viện, mẫu còn thể trong thăm , riêng hơn mười ngày gặp , cũng nàng còn khó chịu chỗ nào .
"Ca ca!" Diệp Thiên khỏi cửa, trông thấy Diệp Lệ liền nhào về phía , nàng là do một tay ca ca nuôi lớn, từng rời khỏi ca ca thời gian lâu như bao giờ, vốn cho rằng về hầu phủ mới thể gặp ca ca, nghĩ tới là ca ca sẽ tới đây đón nàng về.
Bên trong đôi mắt Diệp Lệ chứa đầy ý ôn nhu, giang hai cánh tay, vững vàng tiếp nàng, ôm lên cẩn thận ước lượng một chút, đó cho Dự vương một ánh mắt hài lòng, sai, sụt cân tí nào, xem bọn chăm sóc nàng .
Diệp Thiên Dự vương phất phất tay, "Ngôn ca ca, đợi khi nào rảnh rỗi trở thăm nha!"
Dự vương gật gật đầu, Diệp Lệ cẩn thận tỉ mỉ ôm nàng rời , nếu như là ở kiếp , nhất định sẽ cho phép Diệp Lệ ôm nàng như , điều, hiện giờ thấy của nàng đều bình yên vô sự, thương nàng yêu nàng, quan tâm, bảo bọc nàng, trong lòng của vui mừng, tiểu vương phi của là một bé gái mồ côi đáng thương thê lương, chỉ che chở bảo vệ cho nàng, còn một nhà luôn ở bên cạnh nàng. Về phần vị lão thái thái cùng nhị lão gia trong hầu phủ , nếu như Mạnh thị tính toán xử trí bọn họ, sẽ đích giải quyết hết một lượt.
Mạnh thị lúc xử lý xong các sự vụ trong phủ, đang ở Tư Viễn đường đợi hai trở về, thấy cả hai tay nắm tay , ánh mắt khuôn mặt của Diệp Thiên, sai, vẫn là khuôn mặt trắng trẻo mềm mại như ban đầu, một chút vết tích cũng lưu .
"Nương!" Diệp Thiên vui sướng chạy đến chỗ mẫu , nàng rời khỏi phủ hơn mười ngày, bây giờ trở cái gì cũng đều cảm thấy vô cùng quen thuộc, thiết, chứ chi đến mẫu , nàng là nhớ đó.
Ngón tay của Mạnh thị sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Diệp Thiên, nàng sức bảo vệ nữ nhi cho thật chu đáo cẩn thận mới , thể để cho lão thái thái tìm cơ hội xuống tay với nàng nữa. Từ lúc nữ nhi phát thủy đậu cho tới lúc hẳn , trong phủ cũng phát hiện nào khác thủy đậu, hiển nhiên bệnh , vô ý lây bệnh cho nàng, mà là do chiếc khăn nha của lão thái thái sử dụng lau miệng cho Thiên Thiên vấn đề.
Biết tin Diệp Thiên bình an trở về, lão thái thái tức giận ăn nhiều thêm một bát cơm, chuyện dùng độc hại Mạnh thị đó phát hiện, cho nên bà dám hạ độc, chỉ thể dùng loại biện pháp thể tra . Có điều chuyện xảy trùng hợp đến chứ, vặn đúng lúc nàng đến Dự vương phủ phát tác, nếu như phát bệnh lúc còn trong hầu phủ, bà còn thể nghĩ thêm chút biện pháp, âm thầm khiến cho nàng ăn khổ hủy dung mạo, nhưng một khi đến Dự vương phủ, khả năng của bà thể quản đến tận vương phủ , cứ như liền bỏ lỡ một cơ hội cẩn thận an bài, tính toán tỉ mỉ .
Dù cho tức giận đến mấy thì lúc lão thái thái cũng dám tay thêm nữa, một là Mạnh thị quản nàng gắt gao, mỗi Diệp Thiên đến chỗ của bà , ăn cũng uống, đồ vật gì cũng động ; hai là trong thời gian ngắn liên tục tay, bà cũng sợ bắt nhược điểm, dù , thái độ của Mạnh thị cho thấy, bà đang nghi ngờ.
Tế Bình hậu phủ tạm một thời gian gió êm sóng lặng, bước qua tháng chạp, Mạnh thị trở nên vô cùng bận rộn. Hàng tết đưa đến các thôn trang, quà tặng, lễ vật tết cho các bạn bè, thích, các sân viện đều quét dọn, tu sửa cho sạch sẽ, khang trang, còn chuẩn đồ ăn thức uống, đồ dùng trong các ngày tết...
Đến ngày giao thừa, thứ cần chuẩn đều chuẩn xong, Mạnh thị cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Dùng bữa trưa xong là đến thời gian Diệp phủ tổ chúc nghi thức tế tổ.
Diệp Thiên ăn mặc thật dày và ấm áp, áo choàng vàng nhạt thêu hoa mai gắn thêm một tầng lông trắng nơi cổ áo, mặc đúng là thấy lạnh chút nào. Nàng nắm tay mẫu , cùng chờ ở bên ngoài từ đường.
Từ đường của Diệp phủ chỉ nam nhân mới thể , nữ tử trong phủ mặc dù thể , nhưng trong thời gian tế tổ nhất định canh giữ ở trong viện, đợi các nam nhân tế bái tất trở , sẽ cùng rời khỏi đó.
Diệp Thừa Hồng sắc trời, cau mày : "Vì lão thái thái còn tới?" Hắn cho gọi đến Thọ An đường xem một chút, gần đây lão thái thái béo lên nhiều, chẳng lẽ là nổi nữa ? Mạnh thị rủ mắt, che khuất ý sắc lạnh trong đáy mắt. Lão thái thái hôm nay là tới , đoạn đường từ Thọ An đường đến đây, nàng bố trí thêm vài chỗ chướng ngại, gây khó , nàng tin vận khí của lão thái thái thể đến mức tránh thoát tất cả mà an đên đây. Lúc đầu nàng nghĩ chỉ cần bố trí một chỗ là đủ , nhưng lão thái thái hiếm khi khỏi Thọ An đường, hôm nay là một cơ hội khó , nàng cũng bỏ lỡ, vì đề phòng sơ sót bà tránh , nàng đành bố trí thêm vài chỗ đường để bảo đảm.
Không bao lâu đó, mà nhị lão gia phái xem xét tình huống vội vàng chạy về, liên tục thở hồng hộc bẩm: "Lão thái thái ngài...ngài ngã !"
"Cái gì?! Chuyện gì xảy ?!" Diệp Thừa Hồng thấy vội gấp gáp hỏi.
"Nghe là đường đến đây một khối nước đọng quét dọn sạch sẽ, kết thành băng, lão thái thái đúng lúc đến giẫm , liền trượt ngã, hôn mê bất tỉnh, ma ma của Thọ An đường phái mời đại phu đến."
Thì là ngã do chỗ kết băng , khóe miệng Mạnh thị nhẹ nhàng cong lên, chỗ nước đọng kết thành băng đó là địa phương nàng tỉ mỉ chọn lựa, chân đạp lên mặt băng, sẽ lập tức trượt về phía , cả ngã ngửa , vị trí đằng là trùng hợp là mấy bậc thang bằng đá nha...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-hau/chuong-47.html.]
Diệp Thừa Hồng thầm chửi xúi quẩy, ngay thời khắc tế tổ, lão thái thái té ngã ngất , cho luôn cảm thấy đây là dấu hiệu lành gì. Bất quá, thời gian tế tổ là thể chậm trễ, cho dù lão thái thái đến cũng đúng hạn mà tiến hành.
Diệp Thừa Hồng ho nhẹ vài tiếng, "Được , đợi lát nữa thành nghi thức tế tổ xong tất cả chúng sẽ qua Thọ An đường thăm hỏi lão thái thái, hiện tại, theo dẫn tiến từ đường." Theo lý thuyết, hẳn là sẽ do đại ca Diệp Thừa Nguyên dẫn đầu, có điều giờ đoán chừng chuyển thế đầu thai lâu , chờ tìm cơ hội giải quyết nốt Lệ ca nhi, đem tước vị cướp đến tay, sẽ là gia chủ hầu phủ danh chính ngôn thuận thôi. Diệp Thừa Hồng nghĩ tới tương lai sáng lạn, đầy tươi , cảm thấy lòng tin tràn đầy, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chuẩn cất bước tiến từ đường.
"Khoan !" Một thanh âm trầm thấp hữu lực từ phía truyền đến: "Tiến từ đường vẫn là nên để đến dẫn thì hơn!"
Thân Mạnh thị bỗng nhiên run rẩy, nước mắt lập tức dâng đầy khóe mắt. Là ! Hắn trở về! Hắn cuối cùng cũng trở về!
Diệp Thừa Hồng sửng sốt dừng , chẳng lẽ Lệ ca nhi tranh đoạt vị trí dẫn đầu với ? Lệ ca nhi là thế tử, phận xác thực là cao hơn so với , có điều là trưởng bối, cũng tư cách đại ca việc . Khoan , thanh âm của Lệ ca nhi, lúc đột nhiên ý thức điều gì, dám tin xoay về hướng âm thanh phát .
Một nam nhân đang cửa viện, chừng ba mươi mấy tuổi, ngũ quan tuấn tú nho nhã, hình cao lớn thẳng tắp, khoác một chiếc áo choàng đen, chỉ bình tĩnh ở nơi đó, cũng cho nổi lên một loại cảm giác kính sợ giải thích .
"Đại ca! Huynh, c.h.ế.t ?!" Diệp Thừa Hồng quá mức kinh hãi, thanh âm đều biến đổi. Hắn thể tin đây là sự thật, vốn c.h.ế.t bảy năm lúc thể xuất hiện mặt , chẳng lẽ bởi vì nơi là từ đường, cho nên đại ca mới hiển linh?
Đôi mắt Diệp Lệ lập tức mở to, nam nhân mang đến cho một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, điều lúc phụ mất tích, cũng chỉ mới bảy tuổi, hơn nữa thời gian trôi qua bảy năm , nhớ rõ nổi dung mạo của phụ nữa, nhưng khi Diệp Thừa Hồng gọi hai tiếng "đại ca", lúc mới vững tin, là phụ , phụ trở về!
Người cửa viện, đúng là Tế Bình hầu Diệp Thừa Nguyên.
Từ bảy năm luôn một lòng ngóng trông thể trở về nơi đây, khi nữ hoàng giam lỏng, nhiều tìm cách chạy trốn, cho dù đều gặp thất bại, nhưng bản bao giờ từ bỏ hi vọng. May mắn nhờ của Dự vương phái đến, liên kết nội ứng ngoại hợp trợ giúp, cuối cùng mới thể trở về !
Diệp Thừa Nguyên đến Diệp Thừa Hồng, thẳng về phía Mạnh thị đang bên trong viện, bảy năm trôi qua, nàng vẫn xinh như , chỉ là trong đôi mắt xinh lúc đang chứa đầy nước mắt, bờ môi ngừng run nhè nhẹ, tay của nàng tựa hồ cũng đang run, trong tay còn đang nắm lấy một bàn tay nhỏ hơn.
Diệp Thừa Nguyên thuận theo bàn tay nhỏ di chuyển dần sang bên cạnh thê tử, một tiểu nha đầu bảy tám tuổi, tóc búi cao thành hai búi nhỏ, bên cột dây cột tóc đính chuông nhỏ, phần lông trắng mềm mại ấp áp đính cổ áo choàng bao quanh khuôn mặt nhỏ tròn trịa của nàng, lộ đôi gò má trắng nõn mịn màng, đôi môi phấn hồng khẽ nhếch, cặp mắt to đen láy như nho đen lúc đang mở to vì kinh ngạc, hiếu kỳ mà chằm chằm .
Đây chính là nữ nhi của , lúc rời , nàng mới một tuổi."Thiên Thiên?" Diệp Thừa Nguyên mở miệng thử gọi.
Tiểu nha đầu lập tức rộ lên, hai lúm đồng tiền đang yêu gương mặt nàng lập tức lộ rõ , bên trong đôi mắt hạnh lấp lóe đầy ánh sáng, "Cha!" Nàng buông tay Mạnh thị, hướng phía Diệp Thừa Nguyên chạy tới.
Thật sự là nữ nhi của ! Nàng thật là xinh xắn, rộ lên thật là vô cùng đáng yêu! Diệp Thừa Nguyên cúi , tiếp lấy nữ nhi đang nhào tới, đem nàng bế lên, "Thiên Thiên!" Thân thể của nàng thật sự vô cùng mềm mại, hai cánh tay nhỏ ôm chặt cổ , gương mặt trắng trẻo mềm mại dán sát mặt của , đáy lòng Diệp Thừa Nguyên trào lên một dòng nước ấm, thật , trở về .
Bàn tay lớn của Diệp Thừa Nguyên vuốt vuốt lưng nhỏ của Diệp Thiên, ánh mắt đảo qua đám đang ngây ngốc trong viện, còn thiếu niên mày kiếm mắt sáng, đang sốt ruột và kích động, cuối cùng rơi khuôn mặt của thê tử, mỉm , "Không sai, trở về."
Tiểu viện lập tức liền trở nên náo nhiệt.
Diệp Thừa Hồng xém chút nữa phun một ngụm máu, thể nào, kế hoạch tỉ mỉ tính toán, sắp xếp nhiều năm như , chỉ còn kém một tên Diệp Lệ kịp xử lý, tại ngay lúc đại ca c.h.ế.t bảy năm xuất hiện? Ngay lập tức, một cỗ khí lạnh từ lòng bàn chân tràn lan khắp thể , chuyện năm đó, đại ca là do ? Mặc dù hề lộ diện, nhưng đại ca từ đến nay vốn thông minh nhạy cảm, coi như lúc , đó dần ngẫm nghĩ , cũng sẽ đoán chuyện là do . Như liệu đại ca báo thù ?
Diệp Thừa Xương cũng kinh ngạc, ánh mắt thoáng lướt qua khuôn mặt tái nhợt của Diệp Thừa Hồng, mặc dù tham dự cùng với nhị ca và lão thái thái, nhưng bọn họ cái gì cũng đều rõ. Không nghĩ tới nhị ca nãy việc đáng tin cậy chút nào, ám sát Diệp Lệ thành công, ngược đem bản thông tự hại tiến đại lao Hình bộ, nếu nhờ Diệp Phù cầu xin thái tử, xong . Mà đại ca vốn cho rằng c.h.ế.t chắc , bây giờ cũng c.h.ế.t mà sống . Nhị ca ơi nhị ca, đến cùng chuyện gì là ngươi thể thành công ? May mắn là tham dự việc tranh đoạt giữa hai bọn họ, tước vị chỉ một cái, quan chức còn nhiều, từ khi cưới Mai thị, vận quan của thể là dễ dàng, thoải mái, so với việc tham gia tranh đoạt đoạt tước vị trong hầu phủ thì hơn nhiều.
Ba tỷ nhị phòng cũng khiếp sợ thôi, Diệp Phù tuổi lớn hơn một chút, còn thể tạm khống chế nét mặt của , Diệp Dung kinh ngạc đến mức đôi mắt trợn lên, miệng há to, tới giờ khắc nàng mới ý thức , Diệp Thiên cũng phụ , mà phụ của nàng vẫn là Tế Bình hầu, là gia chủ của Hầu phủ , hiện tại, phụ của nàng cũng trở về!
Khuôn mặt Diệp Sở cũng chút trắng bệch, mặc dù năm đó đến cùng phụ gì, nhưng là từ những gì phụ dạy dỗ , cũng thể đoán chuyện đại bá phụ mất tích là liên quan đến phụ , bao giờ cảm thấy cách của phụ gì đúng, trong lòng thậm chí âm thầm cảm kích những gì phụ , bởi vì cái gì cũng đều cần , chỉ cần an tâm chờ đợi, sớm muộn gì cũng một ngày, sẽ trở thành thế tử của Tế Bình hầu phủ, là thừa kế phận cao quý nhất hầu phủ. Hắn bao giờ nghĩ tới, đại bá phụ vậy mà thể trở về.
Diệp Thừa Nguyên ôm Diệp Thiên, từng bước chậm rãi đến mặt Mạnh thị, ngón tay thon dài xoa lên gương mặt nàng, lau giọt nước mắt đang chảy xuôi theo gương mặt nàng, ôn nhu : "Đừng , trở về."