Thẩm Thanh Châu vẫn luôn lạnh như băng, nhưng giây phút này, Du Vãn mới phát hiện tay anh có chút… nóng.
“Để em đứng lên, cái đó tặng cho anh…” Được rồi, cô thừa nhận, cô đang kinh hãi.
“Em tặng anh?” Thẩm Thanh Châu nhướng mày, “Không phải bạn em mua cho anh?”
Du Vãn mở to mắt, là… Giản Vũ Nùng cũng chính là mua cho anh dùng, cô cũng không thể dùng được, nhưng, vì sao cô cảm thấy lúc Thẩm Thanh Châu nói câu này cô lại muốn nổ tung…
Sắc mặt Du Vãn lại càng nóng hơn. Bầu không khí vô cùng im lặng, cô cảm thấy nếu cô còn ở đây thì sẽ c.h.ế.t vì hít thở không thông mất.
Du Vãn chợt chống tay muốn đứng lên, thế nhưng đứng không thành công nên lại chật vật tuột xuống.
Thẩm Thanh Châu buồn bực hừ một tiếng, trầm giọng nói, “Em còn lộn xộn nữa xem.”
Du Vãn biểu cảm tủi thân, không phải là vừa rồi cô mới đụng vào cái gì không nên đụng chứ!!
“Xin, xin lỗi… ” Cô muốn khóc! Du Vãn, sao mày lại rơi vào tình huống xấu hổ như thế này!!
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu híp lại, đưa tay qua đầu Du Vãn, men theo môi của cô hôn lên. Mang theo chút ý tứ trừng phạt, ma sát có chút mạnh mẽ. Nhưng trừng phạt như thế cũng là cảm giác nhớ nhung lâu ngày không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn [1], chính là loại ý cảnh này.
[1] Tiểu biệt thắng tân hôn: để chỉ việc xa cách một chút, sẽ mang lại cảm xúc “mạnh” hơn cả cảm xúc trong đêm tân hôn.
Hồi lâu mới tách ra, thanh âm của Thẩm Thanh Châu hơi khàn, “Đúng là lâu rồi không hôn cũng không ôm, em đỏ mặt như vậy làm cái gì?”
Du Vãn mím môi, “Hôn qua, ôm qua… thế nhưng, không có…”
“Không có gì?”
Du Vãn lắc lắc đầu.
Thẩm Thanh Châu bất đắc dĩ nhìn cô, loại cảm giác đó trên người anh vẫn luôn có chút không kìm chế nổi, anh nhìn cô một cái , “Xuống phía dưới.”
Du Vãn động cũng không dám động, bởi vì tư thế này, cơ thể hai người dán rất gần, cho nên một chút phản ứng sinh lý đều cảm thụ được rõ ràng.
Du Vãn, “Thẩm Thanh Châu.”
“Ừ.”
“Anh có được không?”
Thẩm Thanh Châu, “…”
Du Vãn dùng ngón tay tháo khuy cài ở cổ áo, thanh âm rầu rĩ, “Bằng không… sao không làm tiếp??”
“Du Vãn.” Thẩm Thanh Châu trầm giọng kêu tên cô, mang theo cảnh cáo, cũng mang theo ý tứ xác định.
Du Vãn nhớ tới chính mình hàng ngày không có Thẩm Thanh Châu ở đây đã nói và làm đủ loại bóng gió với anh, trong lòng yên lặng ám chỉ, Du Vãn, mày có bản lĩnh đừng sợ hãi, thời khắc mấu chốt phải dùng bất cứ giá nào!! Thật ra mày đã thèm nhỏ dãi cơ thể của người nào đó rất lâu rồi!!!
Trái tim Du Vãn khẽ động, nhắm mắt lại tiến tới hôn lên môi Thẩm Thanh Châu. Ánh mắt Thẩm Thanh Châu hơi híp lại, cuối cùng cũng đưa tay vòng ở sau lưng Du Vãn, chậm rãi ôm chặt, giống như muốn đem cô khắc vào cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-101-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Mê Truyện Dịch
Một lát sau.
“Leng keng.”
“Chuông cửa.” Du Vãn hô hấp có chút dồn dập.
“Không cần quan tâm.”
“Nhưng mà liên tục vang lên!”
“Gâu gâu!!” Hai bạn nhỏ Du Điểm Điểm cùng Đậu Đỏ kêu lên rất đúng lúc.
Du Vãn đẩy Thẩm Thanh Châu, “Hay là đi mở cửa đi…”
Sắc mặt Thẩm Thanh Châu trầm xuống, đột nhiên ngồi dậy, ôm ngang người Du Vãn.
“A!”
Thẩm Thanh Châu híp mắt nhìn Du Vãn, “Ở đây quá ồn.”
Du Vãn trừng mắt.
Thẩm Thanh Châu hoàn toàn xem nhẹ tiếng chuông cửa cùng tiếng chó sủa, ôm Du Vãn đi vào phòng ngủ. Nếu đã bắt đầu thì không có đạo lý bỏ dở giữa chừng.
Cửa phòng ngủ bị đóng sầm lại, ồn ào bên ngoài bị cắt đứt.
Bên trong gian phòng, Du Vãn được đặt lên trên giường, cái chăn màu sáng ở trên giường lớn trong phòng ngủ của Thẩm Thanh Châu hơi che lấp Du Vãn. Thẩm Thanh Châu kề sát lại, hơi thở nóng bỏng.
Cọ xát ở trên ghế sofa, quần áo ngủ rộng thùng thình của Du Vãn đã bị rơi xuống hơn nửa, một mảnh da thịt trắng nõn lộ ra, lòng bàn tay của anh lướt qua, kiều diễm cả một phòng.
Trong phòng khách, tiếng chuông cửa vang lên đứt quãng. Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ mang vẻ mặt mơ màng đứng ở phòng khách, một lát sau, hai con cũng tự mình đi chơi.
Ngoài cửa.
“Du ca, anh thấy không, không ai đáp lại anh…”
Mới vừa rồi đang ở trong phòng khách, không nghĩ tới Du Hoán đột nhiên tới, anh hỏi Du Vãn đang ở đâu, Giản Vũ Nùng ấp úng chỉ chỉ đối diện.
Du Hoán có chút bất ngờ, không nghĩ tới Thẩm Thanh Châu đã về rồi, anh theo bản năng muốn đi tới đối diện gọi Du Vãn. Không nghĩ tới Giản Vũ Nùng ngăn cản trước mặt anh, “Du ca, còn chưa đi sao, phỏng chừng bây giờ củi khô đang bốc lửa, đang…”
“Em nói cái gì?” Du Hoán tức giận, “Em nói Du Vãn ở bên kia làm cái gì?”
“Em… không, không làm gì nha!!” Tuyệt đối không thể nói chuyện mình đã đưa BCS cho Du Vãn!!
Du Hoán làm sao có thể tin, sau khi phản ứng kịp liền đen mặt đi tới phòng 702.
Vì thế mới có một màn Thẩm Thanh Châu và Du Vãn ở trên ghế sofa bị quấy rầy.