“Về rồi.” Mẹ Thẩm Thanh Châu đi về phía phòng khách, thấp giọng nói, “Còn có một cô gái…”
“Cô gái?”
“Ừ, Thanh Châu nói là bạn gái.”
Ba Thẩm lập tức có biểu cảm giống y như mẹ Thẩm lúc nãy, vô cùng ngạc nhiên.
Sau khi nhìn thấy Du Vãn đi vào, ba Thẩm vội vã điều chỉnh biểu cảm, biểu hiện uy nghiêm.
“Cháu chào chú dì, cháu là Du Vãn.” Du Vãn cũng không biết nói gì, cô rất ít khi tiếp xúc với các bậc trưởng bối.
Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn có chút câu nệ liền nói, “Em cứ tùy ý, hai người họ chỉ đến xem một chút thôi, rất nhanh sẽ rời đi.”
Du Vãn, “…”
Mẹ Thẩm nói, “Du Vãn hả, ngồi đi, cứ như Thanh Châu nói, thoải mái một chút.”
Du Vãn gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, Thẩm Thanh Châu ngồi xuống bên cạnh cô.
“Bố mẹ về lúc nào?”
“Thì vừa mới xuống máy bay, muốn đến thăm con một chút.” Mẹ Thẩm nói.
Ba Thẩm hơi nghiêm túc, “Có bạn gái lúc nào, sao con chưa từng đề cập đến?”
Thẩm Thanh Châu, “Trên internet đều có tin tức, con tưởng hai người đều biết rõ.”
Mẹ Thẩm, “Ở nước ngoài chơi, còn chưa xem tin tức của con. Hai đứa… quen nhau như thế nào?”
Dù sao cũng là mẹ, mẹ cũng là phụ nữ, đều hay tò mò những chuyện này, Thẩm Thanh Châu nhìn Du Vãn, trong con ngươi có chút vui vẻ, “Cô ấy ở đối diện.”
“Trùng hợp như vậy.” Mẹ Thẩm rất ngạc nhiên, bà không hề nghĩ đến chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Thẩm Thanh Châu đã tìm được con dâu cho bà, bởi vì bà cũng biết rõ đứa con trai này có chút quái dị, tính cách hơi kỳ quái, cũng không biết cô bé nào có thể chịu được. Nhìn lại cô bé ở trước mắt, dáng dấp rất tốt, ngoan ngoãn khéo léo, thuận mắt, quan trọng nhất là rất hòa hợp với con trai của bà.
“Ba mẹ ăn cơm tối chưa, nếu không thì ở lại đây ăn.” Thẩm Thanh Châu nói.
“Không cần đâu, ba mẹ đến thăm con một chút thôi, lập tức về nhà ngay đây.” Ánh mắt mẹ Thẩm vẫn luôn dừng trên người Du Vãn, Thẩm Thanh Châu nói chuyện với bà thì bà mới dời mắt qua chỗ khác, “Thanh Châu, mấy ngày nữa là sang năm mới rồi, năm nay con có quay phim không?”
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, “Con cũng đang quay một bộ phim, nhưng mấy ngày đó chắc không quay.”
Mẹ Thẩm lập tức vui vẻ, “Vậy lễ mừng năm mới con nhớ về nhà đấy.”
“Vâng.”
“Du Vãn à, dì rất hoan nghênh cháu đến nhà dì làm khách.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-110-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Vãn có chút thụ sủng nhược kinh, “Cháu cảm ơn dì.”
Mê Truyện Dịch
“Hai nhà chúng ta cũng có thể gặp mặt.” Mẹ Thẩm biết rõ Thẩm Thanh Châu, nếu như nó đã đón nhận một cô gái thì nhất định sẽ một lòng một dạ, tình cảm của hai đứa tốt như vậy, đến lễ mừng năm mới, hai nhà gặp mặt một lần cũng rất bình thường, “Không biết lúc nào thì ba mẹ cháu có thời gian?”
Du Vãn ngơ ngẩn, “Xin lỗi dì, ba mẹ cháu… qua đời rồi.”
Ba mẹ Thẩm có chút kinh ngạc liếc nhìn nhau, mẹ Thẩm phản ứng rất nhanh, “Là do dì quá đường đột, vậy lễ mừng năm mới cháu qua nhà dì đi, dì làm đồ ăn ngon cho cháu.”
Trong lòng Du Vãn rất cảm động, không nghĩ tới tính cách của Thẩm Thanh Châu và ba mẹ khác xa nhau, không đúng, nhìn dáng vẻ của ba Thẩm… cũng tương đối giống Thẩm Thanh Châu.
“Cháu sẽ đến thăm dì.” Du Vãn nói.
Mẹ Thẩm vui mừng gật đầu, sau đó nói, “Vừa nãy hai đứa đi đâu thế?”
“Dạ, là thế này, cháu nuôi một con chó, nó đang mang thai, cháu đưa nó đến bệnh viện kiểm tra.”
“Mang thai? Là con này sao?” Mẹ Thẩm chỉ vào Du Điểm Điểm, “À… Là cùng Đậu Đỏ sao?”
“Dạ…”
“Tốt quá, hai con cùng chủng loại, sinh ra rất thuần chủng.” Mẹ Thẩm cười nói.
Thẩm Thanh Châu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhìn về phía Du Vãn nói, “Trước đây mẹ anh cũng có nuôi chó, rất quen thuộc với những thứ này, Du Điểm Điểm mang thai phải chăm sóc như thế nào thì cứ trực tiếp hỏi mẹ anh là được.”
“Đúng đúng, hai đứa không biết chăm sóc cũng không sao, dù sao gần đây mẹ đều ở nhà, để mẹ chăm sóc cũng được.”
Du Vãn, “Vậy làm phiền dì ạ.”
“Nếu cháu không yên tâm, thì có thể gọi điện thoại hỏi dì.”
“Không phải không phải, làm sao cháu có thể không yên tâm ạ.”
“Như vậy đi, cũng sắp hết năm rồi, ngày kia hai đứa về nhà đi, đem cả chó cùng về, người một nhà chúng ta cùng ở chung một chỗ.” Mẹ Thẩm đề nghị.
Du Vãn ngẩn người, người một nhà… Cô cũng coi như là người một nhà, tiến độ của mẹ Thẩm thật là nhanh…
Thẩm Thanh Châu liếc nhìn Du Vãn, khóe miệng cong lên, nếu như trực tiếp đưa cô ấy về nhà cũng không tệ, “Ngày kia rồi hãy nói.”
“Được.” Mẹ Thẩm nói, “Vậy ba mẹ cũng không ở lại đây nữa, hai đứa nghỉ ngơi cho tốt.”
Ba Thẩm cũng đứng lên, nhìn qua khí chất của ông cũng rất giống Thẩm Thanh Châu, không thân thiết lắm, có chút lạnh nhạt.
Du Vãn và Thẩm Thanh Châu tiễn hai người ra cửa. Sau khi thấy hai người đi, Du Vãn mới thở phào nhẹ nhõm.
“Sao ba mẹ anh lại bất thình lình xuất hiện?”