“Nùng Nùng, làm sao vậy?”
“Không có gì, đến đến đến, chúng ta tiếp tục chơi.”
Kết thúc party sinh nhật, tất cả mọi người đều high, Giản Vũ Nùng uống rất nhiều, nhưng không uống vội vàng như hôm trước, cho nên cô chỉ chóng mặt chứ chưa đến mức trực tiếp say không biết gì.
Du Hoán cũng biết Giản Vũ Nùng không uống được nhiều rượu, cho nên nhìn thấy cô lảo đảo lắc lư đùa nháo với mọi người thì anh cũng không đi xa, một mực ở bên cạnh nhìn, chỉ sợ cô bị ngã.
Mê Truyện Dịch
“Nùng Nùng.” Đúng lúc này, Minh Trình đứng ở bên cạnh Giản Vũ Nùng, Giản Vũ Nùng chống tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn anh ta, “Làm gì vậy đại thọ tinh?”
“Cô chuẩn bị quà cho tôi chưa?”
Giản Vũ Nùng chớp chớp mắt, à, hình như cô không chuẩn bị, “Tôi, tôi lần sau tặng bổ sung cho anh. Nhưng anh cũng đừng trách tôi, hôm qua mới thông báo cho tôi, tôi không kịp…”
Minh Trình cũng không để bụng, thế nhưng anh ta lại nói, “Không được, bây giờ tôi muốn quà sinh nhật của cô.”
“Nhưng mà tôi chưa chuẩn bị, làm sao bây giờ.” Giản Vũ Nùng làm khó.
Đột nhiên Minh Trình tiến lại gần Giản Vũ Nùng, hai tay đỡ mặt của cô, ở trước mắt mọi người tiến đến hôn lên trán của Giản Vũ Nùng.
“Wow~~” Các khán giả reo hò ầm ĩ.
Giản Vũ Nùng đã tiến vào trạng thái mơ hồ, “Anh…”
Minh Trình buông lỏng Giản Vũ Nùng, có chút ngượng ngùng nói, “Cái này coi như là quà mà tối nay cô tặng tôi.”
Giản Vũ Nùng sửng sốt.
Mọi người ở chỗ này bùng nổ rồi, mỗi một người đều ở bên cạnh ồn ào xem kịch vui, “Ở bên nhau đi, ở bên nhau đi, ở bên nhau đi!”
Du Hoán đứng ở bên cạnh bàn, tay nắm cái ly từ từ siết chặt, chính anh cũng không biết tại sao lại có cảm giác muốn nổi giận.
“Mọi người được rồi, đừng ồn ào nữa, ngượng quá.” Ánh mắt Minh Trình lấp lánh nhìn Giản Vũ Nùng, “Nùng Nùng, đừng nghe bọn họ nói.”
“Vũ Nùng à, tiểu tử Minh Trình này thích cô đấy.”
“Đúng vậy, thích thì nói đi, có gì phải ngại.”
“Minh Trình, hôm nay là ngày đẹp, tiến tới đi.”
Minh Trình ho khan một tiếng, ý bảo người bên cạnh không cần nói nữa, sau đó mới nói, “Nùng Nùng, anh sẽ không ép em. Nhưng tâm tư của anh thì họ nói trúng rồi, anh thật sự thích em. Cái kia… em có thể cho anh một cơ hội theo đuổi em không [1]?”
[1] Chỗ này tỏ tình nên t thay đổi cách xưng hô của Minh Trình với Giản Vũ Nùng.
Giản Vũ Nùng gần như là lập tức nhìn về phía Du Hoán, Du Hoán cũng đang nhìn cô, dưới ánh đèn, anh vẫn biểu hiện có thể nhìn nhưng không thể đến gần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-113-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Anh nhìn em từ bé đến lớn, giờ em vẫn còn nhỏ, cái gì mà ở cùng một chỗ.” Lời nói của Du Hoán, tựa như một hố sâu, khiến cô không thể thoát ra. Cũng giống như một lời cảnh tỉnh, một mực mỉa mai cô, không để cô lại tiếp tục giả vờ ngớ ngẩn.
Giản Vũ Nùng từ từ thu hồi ánh mắt, thời điểm nhìn về phía Minh Trình thì trên mặt cô đã bình thường trở lại, “Tiểu tử anh lúc nào nhìn trúng tôi hả.”
Minh Trình, “Vừa gặp đã yêu có được không?”
“Cắt, đừng có xạo.”
“Ấy Nùng Nùng, anh nghiêm túc, từ giờ trở đi anh sẽ bắt đầu theo đuổi em!”
Giản Vũ Nùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, cười giỡn nói, “Số người theo đuổi bản tiểu thư kéo dài từ nơi này đến tận Pháp, cạnh tranh rất lớn.”
“Anh không sợ! Mọi người nói có đúng không!”
“Đúng.”
Giản Vũ Nùng nở nụ cười, cầm ly rượu lên uống, mọi người lại lần nữa đứng lên cười đùa ầm ĩ.
Giản Vũ Nùng để ly rượu xuống, dùng thanh âm người khác không nghe thấy nói với Minh Trình, “Minh Trình, nói nghiêm túc, tôi không thích anh.”
Minh Trình hơi sững sờ, “Bây giờ em có thích anh hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sau này em có thích anh không, anh nói, bây giờ anh bắt đầu theo đuổi em.”
Giản Vũ Nùng cảm thấy hơi mơ hồ, “Vậy nếu như… Sau này tôi vẫn không thích anh thì sao.”
“Anh sẽ cố gắng. Anh có hỏi Hoán ca rồi, anh ấy nói em không có bạn trai, cho nên, anh còn có cơ hội.”
“À… Như vậy sao.” Giản Vũ Nùng ợ một tiếng, “Anh ấy nói anh có cơ hội? À, có phải anh ấy giới thiệu anh cho tôi không?”
Minh Trình lắc đầu, hơi xấu hổ nói, “Anh hỏi bóng gió với Hoán ca về em, anh ấy cũng không biết anh thích em.”
Đầu Giản Vũ Nùng càng lúc càng nặng, cô không nghe thấy Minh Trình nói gì, chẳng qua là cảm thấy trong lòng khó chịu, “Tôi buồn ngủ quá, tôi muốn đi về…”
Vừa dứt lời, cả người lảo đảo ngã trái ngã phải.
Du Hoán vẫn bất động thanh sắc nhìn phương hướng chỗ Giản Vũ Nùng, thấy Giản Vũ Nùng sắp ngã xuống thì anh liền vội vàng tiến lên chuẩn bị đỡ cô, thế nhưng tốc độ cũng không nhanh bằng Minh Trình đang ở bên cạnh Giản Vũ Nùng.
Giản Vũ Nùng ngã vào trong n.g.ự.c Minh Trình.
Du Hoán nhíu mày, “Để anh đưa cô ấy về.”
“Không cần không cần, Hoán ca, để em đưa cô ấy về.”
“Cậu là nhân vật chính của đêm nay, làm sao có thể đi, để tôi.”