Du Vãn, “…”
“Tính cách của Thanh Châu lạnh lùng, không thích nói chuyện, cái này rất khác với anh trai nó, đứa bé Thanh Hoàn kia, rất cởi mở rất biết săn sóc người khác, tình cảm của hai anh em nó rất tốt. Kể từ khi Thanh Hoàn mất, Thanh Châu lại càng trầm lặng hơn, nhưng Du Vãn à, may mà còn có cháu, cháu có thể ở cùng một chỗ với Thanh Châu, dì rất vui.”
Trong lòng Du Vãn hết sức kinh hãi, cô thế nào cũng không ngờ tới, hóa ra Thẩm Thanh Châu còn có một anh trai.
“Thanh Châu không biết bày tỏ ý nghĩ trong lòng, rất nhiều chuyện đều để ở trong lòng, nhìn qua có thể có chút lạnh lùng, nhưng thật ra nó cũng biết chăm sóc người khác.”
“Cháu biết.” Du Vãn cong cong môi, “Anh ấy rất tốt, vô cùng tốt.”
Cơm đã nấu xong, Du Vãn ra ngoài gọi mọi người vào ăn cơm, mà ba người kia đã chơi đến ván thứ hai, ván đầu tiên không ngờ là ba Thẩm thắng. Dù sao Du Vãn xem cũng không hiểu, ngồi ở một bên nói, “Bây giờ là ai đang chiếm thế thượng phong?”
“Vẫn là chú chiếm thế thượng phong, chú à, chú đánh cờ thật lợi hại.” Du Hoán khen ngợi.
Ba Thẩm hiển nhiên rất vui, “Hai đứa cũng không tệ, tiếp tục cố gắng sẽ có tiến bộ.”
Du Vãn nhìn quân cờ đen trắng đan xen, “Hình như chơi rất hay, chú à, chú lợi hại như vậy, lần sau dạy cho cháu có được không ạ?”
Ba Thẩm bây giờ rất có lòng tin, “Không thành vấn đề.”
“Cảm ơn chú, nhưng bây giờ mọi người nên kết thúc thôi, sắp ăn cơm rồi.”
Mẹ Thẩm ở phòng ăn nói, “Mọi người dừng lại đi, mau đến ăn cơm thôi.”
“Được, lập tức đến ngay.” Ba Thẩm nói.
Quả nhiên, chưa đến mười phút, tổ hợp Thẩm Thanh Châu và Du Hoán thua rồi, ba Thẩm thần thanh khí sảng [2] đi ăn cơm. Thẩm Thanh Châu và Du Hoán nhìn nhau, cũng không vì thất bại mà buồn bực, nhưng nhìn đối phương lại tương đối thuận mắt hơn…
“Đến đến đến, ăn cái này.” Mẹ Thẩm gắp đến đũa thứ năm cho Du Hoán, “Món này cũng không tệ, nếm thử tay nghề của dì đi.”
Du Hoán nhìn thấy món ăn chồng chất trong bát, “Ăn rất ngon, cảm ơn dì…”
“Không cần khách khí, sau này lúc nào cháu cũng có thể tới đây.” Mẹ Thẩm tò mò hỏi, “Gần đây cháu đang đóng phim gì?”
“Phim tiên hiệp ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-117-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Tiên hiệp à, tốt, dì rất thích xem phim cổ trang của cháu.”
Du Hoán bất ngờ nói, “Dì có xem phim truyền hình của cháu sao?”
“Đương nhiên rồi.” Mẹ Thẩm vừa nói đến việc này liền kích động, “Lần trước cháu đóng Lý Thế Dân đó, vô cùng hay, dì vô cùng yêu thích.”
“A Nhan.” Ba Thẩm bất đắc dĩ nhìn vợ mình, “Để cháu nó ăn cơm đi.”
Mẹ Thẩm ngừng lại, “Cũng đúng cũng đúng, Du Hoán à, cháu cứ từ từ ăn, bình thường quay phim cũng cực khổ rồi.”
Du Hoán gật đầu, vui vẻ nói, “Vâng.”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Thanh Châu và Du Vãn liếc mắt nhìn nhau, Du Vãn nhìn vẻ mặt im lặng của Thẩm Thanh Châu liền cảm thấy rất vui vẻ, không nghĩ tới mẹ Thẩm lại là fan của anh trai… Cũng là có duyên phận.
Sau khi ăn cơm xong, Du Hoán liên tục nói còn có việc gấp, cuối cùng rời khỏi nhà họ Thẩm. Mẹ Thẩm tiễn Du Hoán xong trở lại phòng khách, sau đó nhìn ảnh chụp vừa rồi chụp cùng Du Hoán, vui vẻ trên mặt không ngừng lại được…
Buổi tối, Thẩm Thanh Châu đi tắm, mẹ Thẩm lôi kéo Du Vãn đến thư phòng, xem ảnh chụp của Thẩm Thanh Châu.
“Cháu xem tấm này đi, Thanh Châu mới sinh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có, nhìn rất khó coi.” Mẹ Thẩm nói như vậy, nhưng trên mặt lại tràn đầy vui mừng.
“Còn có tấm này, lúc này đã lên tiểu học rồi.”
“Cái này là mới lên cấp hai, đại diện cho lớp lên phát biểu…”
Du Vãn nhìn qua từng tấm từng tấm hình, cảm giác trong lòng rất vi diệu, cô chưa từng tham dự vào quá khứ của Thẩm Thanh Châu, nhưng không có nghĩa là cô không tò mò, bây giờ nhìn một Thẩm Thanh Châu từ lúc mới sinh đến lúc lớn lên, lại có chút cảm động và hứng thú.
Vẻ mặt trẻ con nhưng lại nghiêm trang, Du Vãn hơi cong khóe miệng, trước kia Thẩm Thanh Châu rất cao lãnh, mới bao lớn mà đã là một bộ dáng người lạ chớ đến gần.
“Tấm này…” Du Vãn lật qua một trang, nhìn thấy một tấm ảnh có hai người, hai người đều mặc đồng phục học sinh, xem chừng là đã học sinh cấp ba. Khí chất của Thẩm Thanh Châu gần gũi hơn bây giờ rất nhiều, dáng dấp bây giờ cũng cao hơn trong ảnh chụp, mà chàng trai bên cạnh Thẩm Thanh Châu có ngũ quan giống anh đến năm phần, hơn nữa còn cao hơn anh một chút, tay trái khoác lên bả vai của anh, trên mặt tràn đầy ấm áp vui vẻ.
“Đây là Thanh Hoàn.” Mẹ Thẩm đưa tay sờ sờ người trong tấm hình, “Khi đó Thanh Châu học lớp mười, Thanh Hoàn học lớp mười hai.”
Du Vãn trầm mặc, ánh mắt rơi xuống trên người Thẩm Thanh Hoàn, cô vừa nhìn đã cảm thấy là một người ấm áp, không biết lúc anh ấy rời đi mọi người trong gia đình đau đớn đến mức nào, chắc Thẩm Thanh Châu cũng bị đả kích nặng nề.