“A? Lại ăn! Cháu không đi chỗ này, cháu muốn đi chỗ khác.” Du Vãn nhìn quân cờ trên bàn cờ, hốt hoảng muốn đi lại.
Trong mắt ba Thẩm có ý cười nhàn nhạt, “Chỗ này đi không tốt, cho cháu một cơ hội, cho đi lại một lần nữa.”
“Vâng, lần này cháu nhất định sẽ cẩn thận.”
Mẹ Thẩm đi ngang qua, ngồi xuống ghế sofa, nói với Thẩm Thanh Châu vẫn một mực nhìn Du Vãn, “Bình thường ba con chơi cờ với người khác nhất định không cho đi lại, lần đầu tiên mẹ nhìn thấy ông ấy không có nguyên tắc, còn kiên nhẫn như vậy. Du Vãn là một cô gái rất thú vị, thời gian ngắn như vậy đã thu phục được ba con rồi.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu dịu dàng nhìn về phía Du Vãn đang chơi xấu với ba Thẩm, “Cô ấy rất thú vị.”
Mẹ Thẩm cười cười, “Đúng là hoàn toàn trái ngược với con, tiến tới với nhau coi như con gặp may mắn.”
Thẩm Thanh Châu cong môi, đúng vậy, vẫn là anh may mắn.
Chuông cửa vang lên, mẹ Thẩm nhìn đồng hồ, “Chắc là Diệp Dư, mẹ đi mở cửa.”
Mê Truyện Dịch
Du Vãn đang ngồi chơi cờ với ba Thẩm chợt ngừng lại, hơi ngoài ý muốn nhìn về phía cửa chính. Mẹ Thẩm đi mở cửa, Du Vãn nghe được thanh âm của giày cao gót, nhìn thấy Lâm Diệp Dư đi vào.
Lâm Diệp Dư hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng, “Du Vãn, cô cũng ở đây à.”
Du Vãn gật đầu, “Đã lâu không gặp…”
Lâm Diệp Dư cười cười, cầm một ít lễ vật đặt ở phòng khách.
“Cháu chào chú Thẩm.”
Ba Thẩm khẽ gật đầu.
“Diệp Dư hả, cháu bận như vậy còn đến thăm chú dì.” Mẹ Thẩm vội vàng bảo Lâm Diệp Dư ngồi xuống.
Lâm Diệp Dư với mẹ Thẩm rất quen thuộc, “Hàng năm vào lúc này cháu đều đến thăm chú dì mà, bất kể bận rộn như thế nào cháu cũng sẽ đến.”
“Cháu đấy, bận rộn như vậy cũng không cần nhớ đến chú dì.”
“Cháu không bận, sắp đến lễ mừng năm mới rồi, cháu cũng có thời gian nghỉ ngơi.”
Mẹ Thẩm hiển nhiên là rất vui mừng, lại lôi kéo Lâm Diệp Dư nói chuyện.
“Du Vãn, còn không đi.” Ba Thẩm đợi một hồi rồi nói. Du Vãn ngừng một chút, vội vàng đặt một quân cờ xuống. Ba Thẩm nhíu mày, “Sao lại hạ ở đây, không đúng không đúng.”
Du Vãn bĩu môi, “Chú à, cháu không nghĩ ra nên hạ ở đâu cả.”
“Đây, cháu nhìn vị trí này đi, hạ cờ ở chỗ này còn có thể vùng vẫy một chút.”
“Vùng vẫy… một chút?”
Ba Thẩm gật đầu, “Cháu như bây giờ, ngoại trừ vùng vẫy một chút, cũng không còn cách nào khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-119-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Vãn, “…”
“Thanh Châu, con qua đây.” Ba Thẩm chỉ đích danh, “Ngồi xuống bên cạnh Du Vãn, con với ba cùng dạy Du Vãn.”
Thẩm Thanh Châu bỏ tạp chí xuống, liếc nhìn Du Vãn, “Thời gian ngắn như vậy mà ba trông đợi cô ấy chơi giỏi chính là không thể nào.”
Mặc dù nói như vậy nhưng Thẩm Thanh Châu vẫn ngồi xuống bên cạnh Du Vãn.
Du Vãn nháy mắt nhìn Thẩm Thanh Châu, “Ai nói không thể nào, chú lợi hại như vậy nhất định có thể dạy được. Nếu như anh dạy thì không có khả năng, dù sao anh cũng không lợi hại như vậy.”
Thẩm Thanh Châu đưa tay giữ mặt Du Vãn, “Em nói cái gì.”
“Em nói có sai đâu… Đúng không chú?”
“Đúng vậy, tài nghệ chơi cờ của con làm sao có thể so sánh với ba.” Ba Thẩm rất hưởng thụ gật đầu, “Thanh Châu, buông Du Vãn ra đi, con bóp đỏ hết mặt Du Vãn rồi.”
Thẩm Thanh Châu, “…” Con có dùng sức đâu, đỏ ở chỗ nào chứ???
“Buổi trưa chúng ta làm sủi cảo đi, mọi người chờ ở đây, tôi đi chuẩn bị một chút.” Mẹ Thẩm nói.
“Dì à, để cháu giúp dì.” Ánh mắt Lâm Diệp Dư từ trên người ba người đang đánh cờ dời đi.
“Không cần đâu, cháu ngồi nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu dì.” Lâm Diệp Dư cười cười, cùng đứng lên với mẹ Thẩm, cô cảm thấy mình là người vô hình, nếu ngồi một mình ở đây thì sẽ rất lúng túng.
Mẹ Thẩm và Lâm Diệp Dư cùng đi vào phòng bếp, trong phòng khách chỉ còn lại ba người đang chơi cờ. Từ sau khi Lâm Diệp Dư đi thì Du Vãn có chút không tập trung, cô nhớ lại tấm hình kia, Lâm Diệp Dư và Thẩm Thanh Hoàn.
“Du Vãn, đang nghĩ gì vậy?” Ba Thẩm nói một hồi cũng không thấy Du Vãn có phản ứng. Du Vãn sửng sốt, chớp chớp mắt, “Chú à, cháu đang suy nghĩ dì và Lâm tiểu thư hai người làm sủi cảo sẽ hơi chậm… Nếu không để cháu vào giúp hai người họ?”
Ba Thẩm lắc đầu cười cười, “Là đói bụng đúng không?”
Du Vãn có chút ngượng ngùng, “Cũng không phải.”
Ba Thẩm hạ một quân cờ, “Đi đi, Thanh Châu, con cũng cùng đi giúp một tay đi.”
Thẩm Thanh Châu gật đầu, ánh mắt nhìn Du Vãn có phần cưng chiều, “Đi thôi.”
Du Vãn theo Thẩm Thanh Châu đứng lên.
Trên đường đi đến phòng bếp, Thẩm Thanh Châu đột nhiên hỏi, “Em cảm thấy chơi cờ vây nhàm chán à?”
“Hả?” Du Vãn khoát khoát tay, “Không phải.”
Thẩm Thanh Châu cúi đầu nhìn Du Vãn, thành thật nói, “Anh vẫn luôn không tìm được hứng thú chơi cờ vây, chẳng lẽ em không cảm thấy chán sao?”
Du Vãn bật cười, “À, hóa ra anh cảm thấy cờ vây rất nhàm chán, cẩn thận em đi tố cáo với chú.”