Du Vãn, “Vậy tôi sẽ thử xem.”
Nhiều hộp lớn nhỏ, tay Du Vãn liền không cầm được, trực tiếp bỏ vào trong xe đẩy của Thẩm Thanh Châu.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu thản nhiên nhìn cô, hình như muốn nói cái gì đó, nhưng kết quả vẫn là im lặng di dời ánh mắt.
Hai người đi vào khu đồ ăn vặt, Du Vãn lấy một túi bánh bích quy, một hộp bánh Choco Pie, một túi kẹo sữa thỏ trắng nhét vào bên trong xe đẩy, Thẩm Thanh Châu đẩy xe, nhìn hành động của Du Vãn là không thể nào hiểu nổi, anh không hiểu những đồ ăn rác rưởi này sao lại có người ăn vui vẻ như thế.
“Này này, mau nhìn.”
“Thật là đẹp trai, càng nhìn lại càng đẹp trai…”
“Vậy mà lại nhìn thấy ở chỗ này, chẳng lẽ ở tiểu khu bên cạnh ư?”
“Có dám đi xin chữ ký không?”
“Tớ không dám… Nghe nói anh ấy không thích bị quấy rầy, nếu không cậu đi đi?”
“Tớ cũng không dám.”
Du Vãn mới vừa ném một túi khoai tây chiên vào bên trong xe đẩy, quay đầu liền nhìn thấy cách đó không xa có hai cô gái đang xì xào bàn tán, hơn nữa ánh mắt liên tục nhìn về phía Thẩm Thanh Châu. Du Vãn quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Châu một cái, thì thầm một tiếng, “Xem ra dáng vẻ đẹp trai, ra khỏi cửa đều bị chiêm ngưỡng.”
Thời điểm sắp rời khỏi khu đồ ăn vặt, hai cô gái kia xô xô đẩy đẩy cuối cùng đã đi tới.
“Thẩm, Thẩm tiên sinh, anh có thể ký tên cho chúng em không…”
Du Vãn kinh ngạc nhìn về phía hai người bọn họ, ký tên? Sao lại khoa trương như thế, cứ đẹp trai là có người muốn xin chữ ký à?
Đợi chút… trong đầu Du Vãn vang lên một tiếng, vì sao mọi người lại biết họ của anh?!
Du Vãn nhìn hai cô gái đang đỏ mặt, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Thanh Châu, không hiểu ra sao.
“Xin lỗi, tôi không mang bút.”
“Không sao, không sao ạ, chúng em có mang theo.” Một cô gái trong đó vội vàng móc ra một cây bút cùng một tờ giấy, run run rẩy rẩy đưa tới trước mặt Thẩm Thanh Châu.
Thẩm Thanh Châu duỗi tay nhận lấy, rất nhanh viết tên mình lên trên giấy, sau đó đưa cho cô gái kia.
Thẩm Thanh Châu khẽ gật đầu, từ giá hàng bên cạnh đi ra ngoài, đi một bước, quay đầu nhìn Du Vãn một cái, “Đẩy xe tới đây.”
“A.” Du Vãn phản ứng chậm một nhịp liền đuổi kịp, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn hai cô gái kia, hai cô gái kia coi tờ giấy ấy như bảo bối, kích động đến ba mẹ cũng không nhận à?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-12-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Đi được khá xa, bóng dáng của hai cô gái kia đã không còn nhìn thấy nữa, Du Vãn nhíu mày nói, “Thẩm tiên sinh, anh là ai?”
Mê Truyện Dịch
Lời nói này có chút quỷ dị, Du Vãn cũng biết rõ nhưng vẫn nói ra. Nhưng là ai bảo cô không để ý đến chuyện bên ngoài, ngoại trừ biết rõ anh trai nhà mình là một minh tinh nổi tiếng, còn những người khác đều không biết.
Thẩm Thanh Châu cũng không trả lời cô, đôi mắt màu trà nhạt quan sát cô, trong đôi mắt ấy không có chút rung động nào, “Thức ăn cho Đậu Đỏ, nhanh lên.”
Du Vãn mím môi, nhìn anh không muốn trả lời liền không hỏi lại, vội vàng cùng Thẩm Thanh Châu đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi mua xong, Thẩm Thanh Châu đẩy xe tới quầy thu ngân, Du Vãn vội vàng lấy đồ của mình ra, bởi vì đồ của hai người để lẫn lộn cùng một chỗ, cho nên chọn chọn lựa lựa cũng mất thời gian.
Thẩm Thanh Châu trực tiếp cắt ngang, “Để tôi trả, xem như là tiền lương hôm nay của cô.”
Sau đó Thẩm Thanh Châu bảo nhân viên thu ngân tính tiền. Du Vãn nghe lời đứng qua một bên, trong lòng âm thầm nói, anh có tiền, anh định đoạt.
Du Vãn liên tục đi theo bên cạnh Thẩm Thanh Châu, chân anh rất dài nên bước đi nhanh, Du Vãn chỉ có thể nửa đi nửa chạy, trong lòng hết sức buồn bực.
Hai người đi ra khỏi thang máy, mỗi người đi một hướng.
“Thẩm tiên sinh, nửa tiếng sau nhớ mở cửa cho tôi nhé.”
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, trực tiếp mở cửa đi vào, Du Vãn đứng sau lưng anh bĩu môi, “Rốt cuộc anh là ai?”
Sau khi vào nhà, Du Vãn đem nguyên liệu cùng đồ ăn vặt tách ra, cô đem nguyên liệu nấu ăn mới mua bỏ vào tủ lạnh, lấy nguyên liệu cũ còn lại đem ra nấu bữa tối. Nhưng trước khi nấu cơm, cô còn có vấn đề quan trọng phải giải quyết.
Du Vãn lấy điện thoại di động ra, mở trình duyệt, nhanh chóng gõ ba chữ Thẩm Thanh Châu.
Hai giây sau, một loạt tin tức cùng bài báo hiện ra trước mắt.
“Phim điện ảnh《Dạ thành》ngày đầu phòng bán vé hơn trăm triệu, sau《Tai bay vạ gió》Thẩm Thanh Châu lại có tác phẩm lớn.”
“Thẩm Thanh Châu có mặt tại buổi họp báo phim điện ảnh, toàn bộ quá trình đều không lên sân khấu…”
“Thẩm Thanh Châu cùng nữ minh tinh Lâm Diệp Dư có scandal hay không?! Chân tướng của sự việc rốt cuộc là như thế nào…”
“Diễn viên mới sau 95 Kỷ Ninh với Thẩm đạo rốt cuộc công khai?!”
…
Thật sự là nhân vật công chúng. Du Vãn hồi tưởng lại khuôn mặt kinh thiên động địa kia của Thẩm Thanh Châu, xác thực, che giấu khuôn mặt đó cũng quá đáng tiếc. Nhưng mà, Thẩm đạo? Là đạo diễn? Không phải là diễn viên?