Du Vãn nhanh chóng nhìn màn hình điện thoại, ngón tay chậm rãi kéo xuống dưới.
Tác phẩm, chuyên ngành, trường học, thành tựu chủ yếu… Du Vãn càng xem càng kinh ngạc, khối băng Thẩm Thanh Châu kia, lại là một đạo diễn nổi tiếng.
Du Vãn nhìn hơn nửa ngày mới để điện thoại di động xuống, Thẩm Thanh Châu có danh tiếng rất lớn, khó trách lần đầu cô hỏi anh tên là gì thì anh lại nhìn cô với ánh mắt kỳ quái.
Du Vãn hiếm khi cảm thấy buồn bực trong lòng vì bản thân mình không quan tâm đến giới giải trí.
Sau khi tìm hiểu về con người Thẩm Thanh Châu, dĩ nhiên là phải nấu cơm. Du Vãn mở máy hút khói, bắt đầu chuẩn bị đổ dầu lên chảo.
“Đinh… Ba!”
Du Vãn sững sờ, tình huống này là thế nào? Máy hút khói tắt. Cô ngẩng đầu nhìn bóng đèn, đèn cũng tắt… Điều hòa cũng không hoạt động!!!
Du Vãn từ trong phòng bếp đi ra, nhìn nhìn xung quanh tối đen, nhíu mày lại, ngay lập tức gọi điện thoại cho quản lý chung cư.
“Alo, xin chào, tôi ở tầng 7 phòng 701, nhà tôi bị mất điện rồi.”
“Xin chào Du tiểu thư, vì đã quá thời hạn đóng tiền điện nước mà cô vẫn chưa thanh toán, nên theo quy định chúng tôi buộc phải ngừng cấp điện nước cho nhà cô.”
Du Vãn một đầu đầy vạch đen, trước đó đúng là đã có người thông báo với cô rồi, nhưng gần đây cô hơi bận rộn, nên quên mất…
“Vậy tôi sẽ thanh toán, nhưng anh có thể cấp điện nước trước cho tôi được không?”
“Theo quy định là cô phải đến khu quản lý nộp tiền đầy đủ thì chúng tôi mới có thể cấp điện nước cho nhà cô.”
“…”
Trước cửa phòng 702.
Thẩm Thanh Châu đang ở trong thư phòng bận rộn làm việc, lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, “Leng keng.”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu nhìn về bên ngoài phòng khách, đứng lên đi ra khỏi thư phòng, Đậu Đỏ luôn nằm sấp ở bên cạnh anh, thấy Thẩm Thanh Châu ra ngoài nó cũng hấp tấp cùng đi theo.
Thẩm Thanh Châu mở cửa, nhìn thấy một khuôn mặt trắng nõn, ánh mắt anh trượt trượt xuống dưới, không nhìn thấy bữa tối của Đậu Đỏ như anh dự đoán, chỉ thấy toàn nguyên liệu nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-13-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Thẩm tiên sinh, nhà tôi mất điện, cái kia, tôi có thể tới nhà anh nấu nhờ được không?”
Không khí đông cứng lại mấy giây.
Du Vãn hắng giọng một cái, “Tôi vừa mới gọi điện cho quản lý chung cư, họ nói tôi đến nộp tiền thì mới cấp điện, nhưng tôi nghĩ Đậu Đỏ cùng Điện hạ đều đang chờ ăn cơm, tôi muốn đi nộp tiền thì cũng mất kha khá thời gian, cho nên…”
Sắc mặt Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt, nghe cô nói xong cũng không nói gì, chỉ khẽ nghiêng người.
Du Vãn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy tôi vào nhé.”
Du Vãn đi vào, đương nhiên còn có bạn học đáng yêu Du Điểm Điểm đi theo sau lưng cô.
Đậu Đỏ vừa nhìn thấy Du Điểm Điểm lập tức hưng phấn, không ngừng di chuyển vây quanh nó, hai con chạm vào trán nhau lại kêu gâu vài tiếng, tình cảm ngọt ngào muốn chết.
Du Vãn cười cười, đột nhiên nói ra, “Thẩm tiên sinh, anh để ý tới bọn nó một chút, nếu như bọn nó muốn ở trước mặt mọi người làm… không thể… sự tình không thể diễn tả kia, anh…”
“Phòng bếp ở bên kia…” Thẩm Thanh Châu nhíu mày, đặc biệt im lặng, chuyển sang đề tài khác, “Đừng bày bừa loạn.”
Mê Truyện Dịch
Du Vãn nhíu mày, thật ra cô muốn nói hai con tình cảm tốt như thế, hơn nữa nam chưa cưới nữ chưa gả, cô cũng rất tán thành. Nhưng nếu Thẩm Thanh Châu… xấu hổ?! Vậy thì cô cũng không nhắc lại nữa.
Du Vãn vào phòng bếp, bắt tay vào nấu cơm, cô rửa thịt sạch sẽ, lưu loát cắt thành từng miếng, chuẩn bị bật bếp nấu. Nhưng mà suy xét nửa ngày mới phát hiện, cấu tạo đồ dùng phòng bếp này thế nào lại có chút là lạ, sao lại có nhiều phím để ấn thế này…
“Thẩm tiên sinh, máy hút khói nhà anh hoạt động như thế nào vậy?” Du Vãn vừa nghiên cứu vừa nói.
Một lát sau, Du Vãn nghe được tiếng bước chân vang lên ở sau lưng, cô vừa nói vừa quay người, “Cái này nó hơi khác so với nhà tôi, lại có cả tiếng Anh, có chút phức…”
Từ “tạp” còn trên miệng chưa kịp bật ra, người phía sau đã đi đến đây, Du Vãn nhìn chằm chằm đột nhiên cổ áo sơ mi sát lại gần, sững sờ một giây, một ngụm khí nghẹn ở trước ngực.
Cách nhau quá gần, Du Vãn muốn lui về phía sau một bước, nhưng phía sau lại là kệ ốp thủy tinh, căn bản tiến lùi đều không được.
Mà Thẩm Thanh Châu có vẻ căn bản không phát giác, anh ngước mắt nhìn, ấn ấn phím trên máy hút khói. Hiển nhiên, Thẩm Thanh Châu rất ít khi sử dụng đồ dùng trong phòng bếp, cho nên ấn một lúc nó cũng không hoạt động.
Bên ngoài điều hòa vẫn luôn hoạt động, trong phòng bếp nhiệt độ cũng rất thấp, nhưng sau lưng Du Vãn lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cô thấy áo sơ mi trắng gần trong gang tấc, ngửi thấy được áo sơ mi có mùi hương cực nhạt, nhưng không hiểu sao sau khi ngửi thấy mùi hương kia tim cô lại đập thình thịch.
Cuối cùng, trên đỉnh đầu có một tiếng đinh vang lên, Du Vãn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua táo adam [1], rồi đến cằm dưới tinh tế, môi nhấp nhẹ, cuối cùng dừng ở con ngươi màu trà nhạt của anh.